
iết đau đớn là gì, mà vì cậu ấy đau khổ tới mức không rơi
nổi nước mắt…
- Ngải
Tình…
Cậu ấy
bất chợt lên tiếng, giọng nói như lạc đi.
-
Pusyseda nói không sai, tôi là người xuất gia, người xuất gia vốn dĩ không thể
có tình cảm thế tục…
-
Rajiva…
Cậu ấy
đứng lên, bước ra ngoài cửa.
- Tôi
vào cung thông báo cho đức vua…
Tôi
định đuổi theo nhưng đã bị Pusyseda giữ lại. Tôi đẩy cậu ta ra bằng hết sức lực
mà tôi có. Tôi không biết Rajiva sẽ làm gì, nhưng tôi phải đi theo, để bảo vệ
cậu ấy.
Cậu ấy
đi rất vội, không rẽ về hướng hoàng cung mà ra khỏi thành. Lính gác cổng thành
thấy cậu ấy thì lập tức cho qua, đến lượt tôi, tôi phải đưa cho họ toàn bộ số
tiền có trên người, họ mới đồng ý để tôi đi.
Cậu ấy
bước đi lang thang, vô định, bước chân gấp vội trong đêm, xiêu vẹo, loạng
choạng. Điểm đến sau cùng là bờ sông Tongchang. Cậu ấy gào khóc thảm thiết với
mặt nước lặng như tờ. Đêm khuya tịch mịch, ngoại thành xa vắng, tiếng khóc của
cậu ấy khuấy động không gian.
Tôi
lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Rajiva, cậu không phải không có tình cảm, chỉ là cậu
không thể khóc trước mặt người khác. Một người giàu cảm xúc và giàu yêu thương
như cậu, vì sao lại sùng bái thứ tôn giáo buộc người ta phải đoạn tuyệt với mọi
cảm xúc của con người?
Tôi đã
rất muốn đến bên an ủi cậu ấy, nhưng những lời nói của Kumarayana cứ văng vẳng
bên tai. Rajiva, tôi không muốn sự xuất hiện của mình khiến cậu rối bời, tôi
chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh cậu như thế này thôi.
Chợt
nhớ đến những ca khúc của Tề Dự, bài hát khiến tôi cảm động nhất của cô là
“Nước mắt lạc đà”. Lúc trước, tôi cảm
động vì câu chuyện tình đẹp mà buồn trong tiểu thuyết cùng tên của Tam Mao. Còn
bây giờ, trong đêm sâu cô quạnh, con người mà ngay cả khóc cũng không được khóc
ấy khiến tôi không khỏi cảm khái mà nhớ đến ca khúc này, nỗi buồn ngập tràn
trong tôi. Con tim trốn chạy, tìm nơi trú ẩn nhưng vô ích, đành ở đó, nhẫn nhịn
chống chịu với cơn đau.
“Em
mang theo hạnh phúc rượt đuổi nỗi đau. Ra đi có lẽ là cách duy nhất để yêu anh.
Chỉ
biết trao đi, em đã không học cách nhận lại. Lãng quên, có lẽ là lời chúc phúc
thành tâm nhất ta dành cho nhau.
Đôi mắt
ấy dịu dàng từ thuở khai sinh, nhưng ngay cả khóc than cũng chịu sự nguyền rủa,
không có nước mắt, làm sao chảy ra cho vơi cạn nỗi cô đơn?
Gió cát
mịt mùng, mắt em nhạt nhòa, bước đi xô lệch trong đêm tối. Lạc lối trong sa
mạc, trái tim là vì sao Bắc cực, cần mẫn, kiệm lời.
Gió cát
mịt mùng, hoang ảo tiếng gọi tình yêu, muốn nhớ lại cũng nhọc nhằn. Hai ta,
chẳng dám yêu, không dám hận, để mặc gió cát vô tình cuốn đi dấu chân”.
Trái
tim tôi hát lên lời ca này, nước mắt chan hòa, gió đêm thổi tới, tâm can càng
thêm giá lạnh. Rajiva, sức ảnh hưởng của cậu mới lớn làm sao, ngay cả hát tôi
cũng không dám cất lời, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Rajiva,
đêm nay cậu không cô đơn, tôi luôn ở bên cạnh cậu, cùng khóc với cậu. Hãy để
nước mắt của hai mươi tư năm tuổi đời trong tôi được một lần vì cậu mà khóc
cạn. Sau này, chúng ta đừng khóc nữa, hãy để gió cát vô tình cuốn đi dấu chân
hai ta từng lưu lại trên sa mạc cuộc đời này.
Tờ mờ
sáng cậu ấy mới lặng lẽ quay về với vẻ mệt mỏi, rã rời, tưởng như hồn bay phách
lạc. Đêm lạnh như băng, khi tôi đứng lên để đi theo cậu ấy, toàn thân dường như
không còn một chút hơi ấm nào.
Mùa hạ
qua đi, mùa thu lặng lẽ kéo về.
Một
chiếc bàn gỗ được dưng bên bờ sông TongChang, thân thể Kumarayana được bọc kín
trong những lần vải trắng. Tục lệ an táng của người Khâu Từ là an táng, nhưng
vì Kumarayana là người Ấn Độ, nên ông sẽ được hoả táng theo phong tục của Ấn
Độ.
Bạch
Thuần cùng các thành viên của hoàng thất, các vương công đại thần xếp thành một
hàng dài, tất cả đều mặc y phục màu trắng. Cạnh khung gỗ đặt thi thể Kumarayana
là các nhà sư, do Rajiva dẫn đầu, sư phụ của cậu – Bundahatta cũng đến dự, họ
ngồi xếp bằng trên sông và cùng tụng niệm.
Pusyseda
vận đồ tang màu trắng, vấn khăng tang, tay cầm đuốc, mắt đỏ hoe, thâm quầng,
nét mặt đau thương. Theo phong tục thì con trưởng là người cầm đuốc, nhưng vì
Rajiva đã xuất gia, cậu không còn thân phận phàm tục nên việc này được giao cho
con út.
Bạch
Thuần ra hiệu cho Pusyseda, cậu đến bên chiếc bàn gỗ, châm lửa lên lớp cỏ khô
phủ xung quanh khung đỡ. Chỉ một lát, ngọn lửa bùng cháy nuốt trọn Kumarayana.
Tiếng
kêu khóc thương tâm hoà lẫn tiếng tụng kinh trầm buồn, tạo nên một khung cảnh
vừa trang nghiêm vừa thê lương.
Pusyseda
quỳ xuống, hai tay chống đất, đầu cuối thấp, hai vai rung động. Tôi nhìn sang
Rajiva, cậu ấy như quên cả tụng niệm, đôi mắt thẫn thờ nhìn người cha đang tan
biến dần trong đống lửa, nỗi đau đớn tột độ hiện trên nét mặt khiến tôi không
đủ can đảm nhìn cậu ấy. Trong cuốn “Trung Luận” của Bồ Tát Long Thụ mà Rajiva
sẽ dịch sang tiếng Hán có đoạn: “Con người, từ nhân quả kiếp trước nên sinh ra
trong kiếp này, vì có sinh nên có già cỗi và chết đi, từ già cỗi và chết đi nên
sinh ra buồn sầu, đau khổ. Mọi muộn phiền của con người đều