
gương mặt
Pusyseda.
- Ngải
Tình, chị bị thương khi nào vậy? Sao tôi không hề hay biết?
Tôi
không đáp, mắt nhắm chặt, ngã lưng vào thành xe. Rượu thuốc lành lạnh liếm trên
vết thương, giúp tôi hạ nhiệt cơn bỏng rát. Bàn tay Rajiva nhẹ nhàng phủ từng
lớp vải mới lên cánh tay tôi, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, cậu ấy hoàn
toàn thinh lặng.
Trời
sẫm tối, khí lạnh thổi vào trong xe, tôi co người lại. Pusyseda vẫn chưa ngớt
lời xin lỗi, bất giác tôi cảm thấy mỏi mệt vô hạn, không phải nỗi nhọc mệt thể
xác mà là tinh thần.
Sự điên
cuồng của Pusyseda ngày hôm nay khiến tôi nhận ra, không biết từ khi nào cậu ta
đã có ý với tôi. Nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu ta, tôi không thể
đáp lại tình cảm của cả hai anh em họ…
-
Pusyseda…
Nếu tôi
không ngắt lời, chắc là cậu ta sẽ xin lỗi cả đêm.
- Tôi
tha thứ cho cậu…
Bóng
đêm bao phủ, không nhìn rõ gương mặt cậu ta, nhưng trong giọng nói đã lộ rõ
niềm vui. Tôi điềm nhiên:
- Về
thăm cha cậu, nếu ông không có gì đáng ngại, vài ngày nữa tôi sẽ theo đội
thương nhân đến thành phố Taqian của Ban Siêu, sau đó sẽ đi Trường An.
- Chị…
Tay
trái tôi bị nắm chặt, giọng Pusyseda hốt hoảng:
- Chị
vẫn muốn ra đi ư?
- Tôi
có kế hoạch của riêng mình, không thể ở lại Khâu Từ.
Tôi
muốn bứt tay ra, nhưng cậu ta ngoan cố kìm chặt. Tôi gắng dùng sức, cậu ta mới
nhả tay.
- Ngải
Tình…
-
Pusyseda, tôi rất mệt…
- Ngải
Tình, chị mệt thì dựa vào vai tôi mà ngủ.
-
Pusyseda, xin cậu, ít nhất là hôm nay, đừng đụng vào tôi nữa…
Tiếng
vó ngựa lạc lõng vang trên đường. Tôi không nhìn rõ gương mặt Rajiva, từ lúc
lên xe đến giờ, cậu ấy không hề lên tiếng, kể cả lúc băng bó cho tôi. Như vậy
cũng tốt, nhìn thấy, nghe thấy có khi lại khiến tôi động lòng. Ba chúng tôi im
lặng hòa mình vào bóng đêm…
Bước
chân vào phòng Kumarayana, không gian nồng nồng hơi thuốc. Chúng tôi trở về phủ
quốc sư đã hơn mười ngày, bệnh tình của Kumarayana không hề thuyên giảm. Mỗi
ngày ông đều thổ huyết, hôn mê bất tỉnh nhiều lần. Pusyseda túc trực bên cha cả
ngày lẫn đêm, cậu ta gầy rộc đi trông thấy. Rajiva cũng ngày ngày cận kề bên
giường cha, chăm sóc ông và tụng kinh cho ông. Hai anh em họ bận bịu tới mức
không còn tâm trí để ý đến tôi nữa, điều đó khiến tôi thấy thoải mái hơn. Tôi
không thể ra đi lúc này, tôi phải góp sức giúp họ chăm sóc Kumarayana.
- Quốc
sư…
Tôi ghé
sát bên giường Kumarayana, ông héo hon, tàn tạ đến thương tâm, trên người ông,
dường như chỉ còn đôi mắt màu xám nhạt là nơi duy nhất toát ra sự sống.
- Cô
Ngải Tình đến đấy à?
Ông khẽ
gật đầu, gượng dậy, tôi vội vàng đến bên, chèn gối tựa sau lưng ông, bàn tay
chạm phải thân hình da bọc xương của ông, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua
xót!
- Cô
Ngải Tình hẳn là rất bất ngờ khi ta muốn trò chuyện riêng với cô, đúng không?
- Vâng,
một chút ạ.
Tôi
thành thật thừa nhận. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác ông giống như là
“sếp” của tôi vậy. Mặc dù tôi luôn gọi thầy hướng dẫn của mình là sếp, nhưng
thầy luôn là người mà tôi kính trọng nhất. Tôi mỉm cười.
- Quốc
sư cho gọi Ngải Tình, hẳn là có chuyện muốn nói.
- Cô
Ngải Tình không giống những cô gái bình thường khác, mười năm trước ta đã nhận
ra điều này.
Tôi
lặng yên không đáp.
- Ta tự
biết không còn sống được bao lâu nữa, lòng ta vốn đã chán ngán cõi trần, đi sớm
ngày nào sẽ bớt phiền hà cho người thân ngày ấy.
Sống
mũi tôi cay cay, tôi muốn nói điều gì đó thật lạc quan để an ủi ông, nhưng ánh
mắt tinh anh của ông đã ngắt lời tôi:
- Nhưng
người ta ai cũng vậy, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa hết những mối bận tâm,
với ta là hai đứa con này…
Trực
giác mách bảo với tôi rằng, chủ đề lần này của ông chắc chắn có liên quan đến
anh em họ, nên tôi yên lặng chờ đợi.
- Cô
Ngải Tình là người kì lạ, liệu cô có thể tiết lộ cho kẻ sắp rời xa thế gian này
được biết, hai đứa con trai của ta ngày sau sẽ ra sao không?
Tôi
kinh ngạc, ngước lên đôi mắt sáng như thấu tỏ tâm can người đối diện. Lẽ nào
ông ta đã đoán ra lai lịch của tôi? Nhưng, vì sao ông biết được?
- Mười
năm qua dung mạo của cô không hề thay đổi, năm xưa cô lại đột ngột biến mất. Ta
tin rằng, cô nhất định biết được những chuyện mà người bình thường không thể
biết.
Tôi
không được phép tiết lộ lịch sử, nhưng tôi có nên cứng nhắc giữ nguyên tắc đó
với một người sắp qua đời? Thấy tôi do dự, ông tiếp tục:
- Xin
cô hãy tin ta, ta không tiết lộ thiên cơ đâu.
Sau khi
suy xét kĩ lưỡng, tôi quyết định tiết lộ một vài thông tin quan trọng, vì tôi
không đành lòng giấu ông.
- Thưa
quốc sư, Rajiva ngày sau sẽ lưu danh sử sách.
Tôi
ngập ngừng giây lát:
- Còn
về Pusyseda, xin quốc sư yên tâm, Ngải Tình hứa sẽ bảo vệ cậu ấy.
Lịch sử
không ghi chép bất cứ điều gì về Pusyseda, có lẽ cậu ta sẽ sống cuộc đời bình
yên giống như những người bình thường khác. Và tôi quyết định sẽ chủ động nhắc
nhở cậu ta khi cần thiết, để cậu ta không rơi vào thảm kịch sẽ xảy ra mười một
năm sau. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu ta chừng đó.
- Thành
tựu mà Rajiva có