
được là về lĩnh vực Phật học?
Tôi gật
đầu.
-
Rajiva có sức ảnh hưởng rất lớn đến quá trình truyền bá đạo Phật vào Trung Nguyên.
Kumarayana
trầm ngâm suy tư, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng:
- Người
làm cha làm mẹ, ai cũng mong con cái thành đạt, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là
sự bình an.
Cơn ho
ào đến, tôi vội vã tới bên giúp ông giữ nhịp thở đều đặn. Ông lấy hơi, tiếp tục
câu chuyện:
- Tôi
không thấy lo nhiều về Pusyseda. Nó là người dám làm dám chịu, tính cách phóng
khoáng, tuổi trẻ nông nổi có chút phản kháng cũng không sao, rồi thời gian qua
đi, nó sẽ trưởng thành và chín chắn hơn. Người khiến tôi lo lắng hơn cả là
Rajiva…
Trống
ngực đập thình thịch, tôi ngạc nhiên nhìn ông. Từ khi đổ bệnh, Kumarayana chưa
bao giờ trò chuyện nhiều đến thế. Gương mặt ông lúc này ửng lên sắc đỏ dị
thường, ông nói trong tiếng ho khan:
- Nó
quá thông minh và từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải cực khổ. Trong lòng suy
nghĩ rất nhiều, nhưng không bao giờ tâm sự với ai. Tính cách ấy sẽ khiến cuộc
đời nó trở nên bất hạnh.
Tôi nhớ
từng đọc một bài báo viết về một nhóm các nhà khoa học nghiên cứu, lai tạo ra
giống chuột đột biến gen thông minh hơn rất nhiều loài chuột thông thường. Và
người ta hào hứng kháo nhau rằng, nếu áp dụng phương pháp gây đột biến gen đó
lên cơ thể người thì con người sẽ trở nên thông minh hơn, tài giỏi hơn rất
nhiều. Nhưng không lâu sau, người ta lấy làm vui mừng vì đã không vội vàng biến
giấc mơ ấy thành hiện thực. Bởi vì nghiên cứu cho thấy, tuy rằng loài chuột đột
biến gen trở nên thông minh hơn, nhưng chúng cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Bộ gen mới trong cơ thể “chuột thông minh” có tác dụng kích thích thần kinh,
giúp chúng phát triển trí nhớ và trí tuệ, nhưng đồng thời cũng khiến chúng trở
nên mẫn cảm hơn với nỗi đau và sự tổn thương.
Thế
nên, quá ư thông minh không hẳn đã tốt. Khi bi kịch xảy đến, người thông minh
sẽ cảm thấy vô cùng tồi tệ và không thể chấp nhận hiện thực, thậm chí không thể
chịu đựng nổi. Người bình thường có thể xem nhẹ hoặc bỏ qua để tiếp tục sống,
nhưng họ thì không. Họ dễ trở nên mất phương hướng và hóa điên dại và cuộc đời
họ vì thế sẽ chỉ toàn thảm kịch. Đó là bi kịch của những người thông minh.
Rajiva cũng khó tránh khỏi vận mệnh này.
- Tuy
không rõ cô Ngải Tình từ đâu tới, nhưng cô nói Rajiva thành công trong lĩnh vực
Phật học, ta tin là cô đúng.
- Quốc
sư, xin hãy nghỉ ngơi một lát.
Tôi
mang nước tới cho ông. Ông thở dài, mệt nhọc cất tiếng:
- Không
nói, e là không còn thời gian nữa.
Kumarayana
đột nhiên hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía tôi:
- Cô
Ngải Tình đã biết trước Rajiva sẽ dâng hiến trọn đời nơi cửa Phật, vì sao vẫn
để nó nảy sinh tình cảm với cô? Như thế, có tàn nhẫn quá không? Phải chăng,
Phật tổ cử cô tới đây để thử thách nó?
Bàn tay
tôi run bắn, cốc nước rơi xuống, vỡ choang. Tôi hốt hoảng thu dọn, trong lúc
cuống quít, mảnh vỡ lẹm một đường vào tay, vết cứa ấy đánh thức tôi. Vậy là ông
đã biết từ lâu. Cũng phải thôi, Mavasu là người nô bộc trung thành đã theo ông
từ Ấn Độ đến Khâu Từ. Tôi sống trong căn nhà nhỏ của Rajiva ba tháng trời, làm
sao giấu ông được.
- Quốc
sư…
Ông thở
dài, vẻ mặt mỏi mệt, buồn khổ.
- Ta là
người từng trải, từng bị nỗi khổ vì yêu dày vò. Năm xưa hoàn tục, ta đã chịu
rất nhiều lời phỉ báng, chỉ trích. Cứ ngỡ, một chữ tình có thể hóa giải tất cả,
đền bù tất cả. Nào ngờ, người ta yêu thương lại là người có trái tim sắt đá,
một lòng theo đuổi lí tưởng, khiến cả hai đứa con phải chịu khổ cùng ta.
Ông dứt
cơn thở gấp, ngừng lại nghỉ ngơi, rồi mới tiếp tục.
- Ta
biết cô cũng có tình cảm với Rajiva. Nhưng nó đã một lòng hướng Phật, ngày sau
lại có được thành tựu như vậy, nó không thể dành chỗ cho tình yêu trong tim
mình được.
Ông
nhắm mắt, vẻ mệt mỏi cùng cực, khóe môi run run:
- Xin
cô Ngải Tình đừng giẫm lên vết xe đổ của ta…
Tôi
thẫn thờ bước ra khỏi căn phòng của Kumarayana, cảm thấy mình như đang trôi đi,
thân thể hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn kiệt sức. Pusyseda đang đi đi lại lại
trước cửa phòng, thấy tôi, vội vã bước tới truy hỏi:
- Cha
đã nói gì với chị?
- Không
có gì?
Tôi khẽ
lẩm bẩm, thấy cậu ta ý chừng vẫn muốn hỏi tiếp, tôi rầu rĩ lắc đầu:
-
Pusyseda, tôi rất mệt, muốn nghỉ một lát.
Trên
đường về phòng, tôi gặp Rajiva đang mang thuốc vào cho cha, ánh mắt nhìn tôi
đăm đắm, đầy vẻ lo lắng và xót xa. Nước mắt cứ muốn trào ra, tôi vội cúi đầu để
cậu ấy không thấy được, lẳng lặng rảo bước về phòng.
Ngày
nào cũng vậy, khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, Rajiva lại ngồi trong phòng
tụng kinh. Đã thành thói quen, tôi tắt đèn, giấu mình trong bóng tối. Ánh đèn
leo lét bên phòng đối diện hắt lên khung cửa sổ một bóng hình cô độc. Bóng
người dường như bất động, chỉ có âm thanh tụng niệm lầm rầm vang vọng trong không
gian tĩnh lặng. Rajiva, nếu chúng ta không bị ngăn cách bởi 1650 năm thời gian,
nếu cậu không phải mang thân phận người tu hành, suốt đời chẳng thể thay đổi
ấy, có lẽ tôi sẽ có đủ nghị lực để thổ lộ tình cảm với cậu.