
Tôi tin rằng cậu
cũng có tình cảm với tôi, không biết khi ấy, cậu có bằng lòng không? Nhưng, vì
sao cuộc đời lắm nỗi trái ngang như vậy? Hai chúng ta, rốt cuộc cũng vẫn chỉ là
hai đường song song tình cờ giao nhau. Khi trở lại vị trí của mình, chúng ta
vẫn chẳng thể rũ bỏ những chướng ngại trong lòng mỗi người. Tôi yêu cậu, bởi
vậy, tôi quyết định, sẽ từ bỏ…
Bệnh
tình của Kumarayana ngày một trầm trọng. Đức vua, hoàng hậu và hoàng thân quốc
thích Khâu Từ thường xuyên tới thăm ông. Tôi đã nhìn thấy Bạch Chấn, em trai út
của Bạch Thuần, người mà mười một năm sau đã được Lữ Quang đưa lên ngôi vua
Khâu Từ. Tôi cũng đã nhìn thấy công chúa Aksayamati, lúc này vẫn còn là một cô
bé gái chừng tám, chín tuổi. Cảm xúc của tôi lúc nhìn thấy cô bé thật khó diễn
tả. Aksayamati là người mà mười một năm sau sẽ trở thành vợ Rajiva. Lúc trước,
khi đọc tới đoạn sử này, tuy có cảm thông với Rajiva, nhưng cảm xúc chính của
tôi là câu chuyện này thật ly kỳ, thú vị, tôi hào hứng mang nó đi kể cho mọi
người nghe. Giờ đây, khi tôi đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu ấy,
đoạn sử ngắn ngủi kia trở nên vô nghĩa, yêu Rajiva, tôi nhận ra mình không thể
chịu đựng được việc sau này cậu ấy có mối quan hệ như thế với người phụ nữ
khác. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Aksayamati khi gọi Rajiva và nhìn thấy
cậu ấy tươi cười với cô bé, tôi nổi cơn ghen tuông, bất chấp đối tượng chịu
trận chỉ là một cô bé con. Nhưng khi cơn thịnh nộ sắp bộc phát, thì những lời
nói của Kumarayana lại văng vẳng bên tai, lạnh buốt tựa băng giá, thấm vào lòng
tôi, dập tắt mọi ngọn lửa điên cuồng trong tôi. Phải rồi, tôi đã hứa với
Kumarayana sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Vậy thì tôi lấy tư cách gì để ghen tị
với số mệnh đã được an bài của Rajiva?
Những
loại thuốc quý giá nhất cũng chỉ có thể kéo dài sự sống của Kumarayana được hơn
chục ngày, ông như ngọn đèn trước gió. Đêm đó, hai anh em họ túc trực bên
giường cha, tôi nép mình vào một góc khuất, giọng nói ngắt quãng của Kumarayana
xen trong hơi thở khó khăn, đủ biết ông đã gắng gượng chừng nào.
-
Pusyseda, đừng ghét bỏ mẹ con… bà ấy… lúc nào cũng yêu con!
Ánh mắt
tinh anh của ông giờ phút này đã trở nên mơ hồ, chỉ có thanh quản vẫn phập
phồng lên xuống, khó khăn lắm mới nghe rõ lời ông:
- Không
biết… có thể… đoàn tụ với bà ấy… trên cõi cực lạc… hay không?
Gương
mặt héo hon chỉ còn da bọc xương thoáng hiện một nét cười khổ sở:
- Chắc
là không được rồi… Bà ấy đã chứng tam quả… cắt đứt mọi tơ tình nhân thế… trong
khi ta vẫn đắm chìm trong bể khổ tương tư…
Pusyseda
nắm chặt tay cha, khóc cạn cả nước mắt. Rajiva vẫn thinh lặng nhìn cha, vẻ mặt
thê lương. Kumarayana mấp máy môi:
- Lần
đầu gặp bà ấy, con tim ta đã lạc nhịp…
Ánh mắt
ông chợt bừng sáng, như thể ông vừa nhìn thấy ai đó.
- Bà ấy
rất đẹp, lại thông minh, lanh lợi, dễ thương… Jiva, đừng đi… bọn trẻ còn nhỏ
lắm…
Kumarayana
đột nhiên đưa tay về phía trước, ông đã hoàn toàn đắm chìm trong kí ức. Tôi
nhìn thấy nét dịu dàng, yêu thương chưa từng thấy trong đôi mắt ông, như thể,
người ông ngày đêm mong nhớ đang hiển hiện trước mắt ông vậy.
- Jiva,
chờ ta…
Kumarayana
chới với vươn ra phía trước, Pusyseda ôm chầm lấy cha. Cánh tay Kumarayana
buông thỏng, ông đổ người vào vòng tay Pusyseda. Pusyseda gọi cha trong cơn
tuyệt vọng, nhưng ông không đáp lại. Rajiva vẫn thinh lặng đứng đó, không một
biểu cảm đặc biệt nào trên nét mặt, đột nhiên cậu quỳ sụp xuống, tiếng tụng
niệm vang lên. Hai anh em họ thể hiện những tâm trạng hoàn toàn không ăn khớp
với nhau.
- Thôi
đi! Ngoài tụng kinh ra, anh còn biết làm gì nữa?
Pusyseda
đặt cha xuống giường, quay người lại gằn hắt anh trai, giọng nói đầy vẻ thô
bạo.
- Cả
ngày chỉ biết tụng kinh thì ích gì chứ? Tụng kinh có làm cha sống lại không?
Cậu ta
chỉ tay vào Rajiva, điệu bộ chì chiết dữ dằn:
- Anh
chỉ biết trốn chạy trong kinh văn, Phật tổ của anh, ngoài việc vẽ ra cái thế
giới vô nghĩa sau khi chết, còn có thể làm được việc gì nữa?
-
Pusyseda, không được lăng mạ anh trai cậu!
Tôi
bước đến, kéo tay Pusyseda. Cậu ta không còn tỉnh táo nữa, cậu ta muốn trút nỗi
đau mất cha lên anh trai mình.
Cậu ta
quay lại nhìn tôi, ánh mắt vằn lên những tia đỏ, khuôn ngực rung động mãnh
liệt:
- Trong
lòng mẹ chỉ có anh ta là người con duy nhất. Cha cũng vậy, lúc nào cũng thương
nhớ anh ta, tự hào về anh ta, mặc dù anh ta chưa một ngày tận hiếu với cha.
Cậu ta
hất tay tôi ra, sức mạnh cuồng bạo khiến tôi chao đảo:
- Cả
chị nữa, trong lòng chị cũng chỉ có mình anh ta. Anh ta được tất cả mọi người
yêu thương, nhưng hãy xem xem, anh ta đã mang lại cho những người yêu thương
mình được những gì nào? Cha qua đời mà anh ta cũng không thèm nhỏ một giọt nước
mắt! Anh ta là đồ quái vật máu lạnh!
- Đủ
rồi! Cậu có biết là cậu ấy còn đau khổ hơn cả cậu không? Cậu có thể gào thét để
giải tỏa, muốn khóc là khóc, thích nhiếc móc là nhiếc móc, nhưng còn cậu ấy…
Rajiva
vẫn nhắm nghiền mắt, lầm rầm tụng kinh, nước mắt tuôn trào.
- Cậu
ấy không phải không b