
nh tâm trở lại. Tôi thấy mừng, vì chỉ môi chạm môi mà
chị đã phản ứng dữ dội như vậy, chắc chắn không thể có gì với anh ta được. tôi
vẫn còn cơ hội. Vì dù sao anh ta không thể thành thân, nhưng tôi thì có thể.
Tôi bực
mình.
- Cậu
thật trẻ con! Chỉ vì đố kị với Rajiva mà cậu biến tôi thành thứ đồ để tranh
giành với cậu ấy? Tôi thật không hiểu nổi,
làm một người bình thường có gì không tốt? Người
thông minh có những phiền não của riêng họ, tiếng tăm càng lừng lẫy, cuộc sống
càng mệt mỏi. Cậu muốn trở thành một người bình thường vui vẻ hay trở thành một
vĩ nhân bất hạnh?
- Vậy
là…
Cậy ta
nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ắp đầy sự trông đợi.
- Chị
muốn chồng mình là một người bình thường ư?
Sao cậu
ta lại hỏi vậy? Trống ngực đập thình
thịch, một lúc lâu tôi mới lấy lại được ngữ điệu bình thản.
-
Pusyseda, tôi đã liên hệ với đội thương nhân. Năm ngày nữa sẽ xuất phát, họ sẽ
cùng tôi đến thành cổ Taqian, sau đó sẽ đi Trường An.
Tôi đã
phải trả thêm một khoản tiền để đội thương gia đó nhận lời cùng tôi đến thành
cổ Taqian.
- Chị…
Gương
mặt Pusyseda biến sắc, cậu ấy chụp lấy vai tôi.
- Chị
vẫn muốn ra đi ư?
- Tôi
không có lí do gì để ở lại đây cả.
- Hãy
lấy tôi, chị sẽ có lí do để ở lại.
Vậy là
đã rõ ý tứ cậu ấy.
-
Pusyseda…
- Chị
đừng để bụng việc trước đây tôi qua lại với nhiều phụ nữ, tôi xin thề, từ nay
tôi sẽ một lòng một dạ với chị, tôi sẽ chỉ có mình chị mà thôi.
-
Pusyseda…
- Đừng
nói với tôi về tuổi tác, vài năm nữa tôi sẽ già hơn chị. Cũng đừng nói với tôi
chị không thuộc về nơi này. Trên trời hay Trường An, không có tôi ở đó, chị tìm
đâu được niềm vui? Tôi chỉ muốn nghe một câu trả lời: đồng ý hay không đồng ý?
Chưa
từng thấy cậu ta nghiêm túc như thế bao giờ. Nếu không phải trái tim tôi từ lâu
đã thuộc về người khác, hẳn là tôi sẽ chẳng thể cự tuyệt những lời thổ lộ ấy.
-
Pusyseda, tôi không đồng ý.
Tôi gỡ
bàn tay Pusyseda đang nắm chặt vai mình, bình thản đối diện cậu ta.
- Lý do
duy nhất là: tôi không yêu cậu.
Pusyseda
thoáng chao đảo, nụ cười chán nản hiện trên khoé môi.
- Ngải
Tình, chính chị đã dạy cho tôi biết thế nào là yêu. Nhưng khi tôi biết yêu một
người, chị lại nói với tôi rằng, chị chưa bao giờ yêu tôi.
- Tôi
xin lỗi…
- Đừng
nói lời xin lỗi với tôi!
Pusyseda
đột ngột quay lại, túm lấy tay tôi!
- Chị
yêu anh ta phải không?
- Tôi…
Tôi
không thể thừa nhận, tôi phải giữ gìn danh tiếng cho cậu ấy…
- Đừng
giấu nữa! Thời gian về đây ngày nào anh ta cũng chăm sóc vết thương cho chị và
còn ánh mắt anh ta khi nhìn chị nữa. Chị tưởng tôi không biết chắc?
Pusyseda
kéo tôi lại gần, ánh mắt sắc lẹm dò thám gương mặt tôi.
- Chị
thừa biết anh ta chẳng thể cưới chị mà vẫn yêu hay sao?
-
Pusyseda, tôi cũng mong người tôi yêu là cậu. Nếu là một thời điểm khác, ở một
nơi khác, chắc hẳn tôi đã yêu cậu. Ở bên cậu tôi thấy rất vui vẻ, cậu mang lại
tiếng cười và khiến tôi quên hết nỗi cô đơn, buồn chán.
Tôi
không thể tiếp tục phủ nhận. Thật ra thừa nhận hay không có gì khác nhau đâu,
cũng đâu thay đổi được gì.
-
Nhưng, tình yêu vốn mù quáng, tôi không biết tại sao mình lại yêu cậu ấy. Dù
biết sẽ không có kết cục gì, nhưng tôi vẫn chẳng thể kìm chế bản thân. Vậy nên,
tôi đã quyết định ra đi.
Pusyseda
buông tôi ra, cất giọng cười lạnh lùng, biểu cảm trên gương mặt phức tạp đến
nổi tôi không sao hiểu được.
- Vậy
là tôi vẫn chậm hơn anh ta một bước…Một năm qua tôi đã chán ngấy trò chơi tình
ái với đám phụ nữ nhạt nhẽo, tôi không có tình cảm thực sự với họ nên những mối
quan hệ đó diễn ra chóng vánh, khi giây phút nồng nản qua nhanh, nỗi cô đơn lại
trở về, xâm chiếm tâm hồn tôi. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu mong chờ ngày chị trở về.
Tiên nữ của tôi từng nói rằng, nếu tôi học thuộc lòng “Kinh Thi”, nàng sẽ quay
lại. Chị nghĩ rằng mười năm trước tôi đã bắt đầu học thuộc “Kinh Thi” ư? Không
đâu, mới từ năm ngoái thôi, tôi muốn thử xem lời chị nói có thật hay không. Kết
quả, sau khi tôi học thuộc cả cuốn “Kinh Thi” ấy, chị đã trở về. Chị không hề
thay đổi, vẫn nụ cười ngây ngô, gương mặt thuần khiết của mười năm về trước.
Trước kia, cha sốt ruột giục giã tôi thành thân, tôi luôn cao giọng tuyên bố sẽ
chỉ kết hôn với cô gái độc nhất vô nhị tự xưa đến nay. Khi đó chỉ vì muốn thể
hiện với cha, nên tôi mới thốt ra nhưng lời to tát ấy. Nhưng từ lúc gặp lại
chị, tôi đột nhiên nhận ra chị chính là cô gái có một không hai ấy. Vì vậy, tôi
muốn giữ chị ở bên mình, tôi muốn được ngắm nhìn tôi mắt trong sáng của chị mãi
mãi. Tôi nghĩ lần này tôi đã nhanh hơn anh ta một bước. Nào ngờ cuối cùng vẫn
bị anh ta cướp mất chị.
Tôi
không phải không mảy may xúc động, nhưng những lời nói của Pusyseda khiến tôi
lo lắng nhiều hơn.
-
Pusyseda, mười năm trước, tôi chỉ sống cùng cậu vẻn vẹn ba tháng và khi đó cậu
mới 10 tuổi. Sau mười năm, e rằng hình dáng tôi thế nào cậu cũng chẳng nhớ nổi,
nói chị đến chuyện ngày đêm nhung nhớ?
- Tôi
nhớ chứ…
Cậu ta
đưa tay ra định chạm vào má tôi, nhưng tôi đã kịp lùi lại. Cậu ta không tiến
đến, chỉ đứng