
nh lùng lướt qua cánh cổng, khóe môi
thoáng qua một tia cười gian manh, bất chợt nghiêng đầu về phía tôi. Trong hỗn
loạn đau đớn và sợ hãi, một vật thể mềm ướt trùm lên môi tôi, đầu óc tôi trống
rỗng…
Pusyseda
gan lỳ o bế, đòi tách đôi môi đang cố mím chặt của tôi ra, đầu lưỡi đưa đẩy hít
hà trên môi tôi, tìm đường xông tới. Tôi dặn lòng phải khép môi thật chặt,
nhưng một cơn đau nhói ở môi dưới khiến tôi rụng rời, cậu ta cả gan cắn tôi!
Phản xạ tự nhiên của tôi là lập tức hé miệng, Pusyseda đột nhập, đầu lưỡi ẩm
ướt của cậu ta quần đảo trong miệng tôi, tìm kiếm, săn đuổi đầu lưỡi tôi đang trở
nên bất lực đến tội nghiệp.
- Cậu
cả!
Tiếng
Mavasu. Tôi rùng mình, trời ơi, Rajiva đến rồi! Cậu ấy đã nhìn thấy! Tôi vắt
kiệt sức tàn, cố gắng vùng thoát, nhưng vô ích. Trong cơn quẫn bách, tôi cắn
Pusyseda, cậu ta kêu lên một tiếng, nhả tôi ra, một tay ôm lấy miệng, tay kia
vẫn giữ chặt hai tay tôi. Chùm tia vằn vện tức tối trong mắt nhạt dần, nụ cười
khó hiểu trồi trên khuôn mặt, ánh mắt thách thức, khiêu khích hướng ra ngoài
sân.
Tôi
quay đầu, nhìn thấy Rajiva đang đứng như trời trồng giữa sân, sắc mặt tái nhợt.
Pusyseda gào lên một câu tiếng Phạn, toàn thân Rajiva rung động, sắc mặt càng
trở nên thảm hại.
- Buông
tôi ra!
Tôi nổi
trận lôi đình, trong đời mình, chưa bao giờ tôi phải chịu sự lăng mạ thế này,
tôi không thể nhẫn nhịn được nữa:
-
Pusyseda, đến bao giờ cậu mới chịu lớn hả? Cha cậu đang hấp hối trên giường
bệnh, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng giở trò ở đây à?
Khuôn
mặt Pusyseda đột nhiên biến sắc, dần buông cánh tay đang khóa chặt lấy tôi.
Rajiva sải bước đến trước mặt cậu ta, giật tay Pusyseda ra khỏi người tôi, đứng
chắn ngang giữa chúng tôi, giọng nói thảng thốt:
- Cha
sao rồi?
Quầng
mắt Pusyseda đỏ hoe, cúi thấp đầu, vẻ mặt đau khổ:
- Thầy
thuốc bảo… rất nguy kịch…
Rajiva
chắn trước mặt tôi, không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ thấy tấm lưng của cậu ấy đang
rung động. Pusyseda đột nhiên xông tới, túm lấy cổ áo Rajiva, cất lời chì
chiết:
- Tất
cả là tại anh! Anh thừa biết cha đang yếu, vì sao vẫn báo tin mẹ mất?
Rajiva
im lặng, tôi thấy bất bình.
-
Pusyseda, thôi đi!
Tôi chạy
đến bên họ, ra sức gỡ cánh tay Pusyseda đang khóa chặt Rajiva.
- Bây
giờ là lúc tranh cãi chuyện này hay sao? Việc cần kíp trước mắt là phải nhanh
chóng về phủ.
Tôi
ngừng lại, nhìn hai anh em họ, tâm trạng nặng nề.
- Tôi
không muốn hai người hao phí thời gian vào cuộc tranh chấp vô nghĩa này, để rồi
ngày sau phải ân hận…
Họ như
bừng tỉnh sau cơn mê, Pusyseda buông tay. Tôi nhẹ nhàng đến bên Rajiva:
-
Rajiva, cậu có cần chuẩn bị gì không?
Rajiva
rầu rĩ lắc đầu, tôi hạ lệnh:
- Vậy
thì chúng ta sẽ khởi hành ngay, chừng nửa đêm là tới nơi.
- Chờ
đã!
Rajiva
bước nhanh vào phòng. Lúc trở ra, cậu ấy cầm trên tay một túi đồ nhỏ.
- Đi
thôi!
Ba
chúng tôi yên lặng trên xe. Pusyseda muốn ngồi cạnh tôi, nhưng tôi bỏ sang ngồi
phía đối diện. Rajiva lên sau, quan sát một lát, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên
cạnh em trai.
Cỗ xe
lăn bánh, Rajiva mở gói đồ, tôi lặng người. Bên trong có thuốc bôi ngoài da,
rượu thuốc và vải sạch.Lúc này tôi mới nhớ đến cánh tay nóng rát của mình, vết
máu loang lổ tay áo. Tôi gắng gượng dùng tay trái đỡ lấy tay phải, cơn đau buốt
ập đến, khiến tôi kêu bật thành tiếng.
- Ngải
Tình, tay chị sao vậy?
Từ lúc
lên xe, Pusyseda ngượng ngập không dám nhìn tôi, nhưng khi nghe tiếng tôi kêu,
cậu ta đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, định vén tay áo lên kiểm tra. Tôi không
muốn cậu ta chạm vào người mình thêm nữa, cố sức rút tay ra, nhưng càng ra sức,
vết thương càng nhức buốt tưởng như không thở nổi, tôi rên rỉ.
- Khi
nãy tôi đã không phải, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, tôi không nên xử
sự như vậy.
Tôi kêu
đau, cậu ta liền buông tay. Không gian trên xe quá ư chật hẹp, Pusyseda gần như
quỳ trước mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi vừa xót xa vừa ân hận.
- Cho
tôi xem vết thương của chị được không?
Tôi thờ
ơ không đáp, tự mình vén cao tay áo, hai anh em họ đồng thanh thốt lên một
tiếng kêu nhỏ. Máu đã thấm đẫm lớp vải quấn bên ngoài. Trời ơi, nếu cứ tiếp tục
thế này, cánh tay tôi hỏng mất!
Tôi cắn
răng, tháo lớp vải quấn, Pusyseda muốn giúp, tôi vung tay né tránh, cánh tay
đập vào thành xe, cơn thống khổ đẩy nước mắt tuôn lã chã. Một cánh tay gầy guộc
nhẹ nhàng vươn ra, đỡ lấy tay tôi. Không một lời, cậu ấy chỉ lặng lẽ, chậm rãi,
thận trọng gỡ lớp vải bọc trên vết thương của tôi, Tôi thư thái tận hưởng sự
chăm sóc dịu dàng ấy, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn, nỗi đau thuyên giảm.
Lớp vải
cũ được gỡ xuống, Pusyseda hốt hoảng. Vết thương há miệng rất rộng, nhiễm trùng
nghiêm trọng, vệt máu sẫm đỏ. Rajiva cầm chai rượu thuốc trên tay, tôi cắn răng
quay đầu không nhìn. Cơn đau đớn, buốt xót làm tê tái tim gan, mình mẩy, dù đã
gắng sức kìm chế, tiếng kêu thê thảm vẫn rung lên trong cuống họng. Tôi nắm
chặt tay trái, móng tay như cắm sâu vào da thịt. Một bàn tay giá lạnh ôm lấy
cánh tay tôi, tôi gắng gượng nhìn lên, bắt gặp nỗi hoảng sợ trên