
h thản tiếp tục câu chuyện.
Tôi
không còn tâm trí để vẽ tiếp, kỷ niệm ngày đầu Rajiva đưa tôi đến tham quan
ngôi chùa này ùa về, tôi muốn dạo quanh một vòng. Vừa bước đi vừa nhớ lại biểu
cảm và những lời cậu ấy nói khi đó, bất giác mỉm cười. Những hồi ức ngọt ngào
đủ để tôi nhâm nhi hết một ngày dài.
Tôi chỉ
trở về căn nhà nhỏ khi Rajiva kết thúc giờ tụng kinh chiều muộn. Buổi tối cậu
ấy sẽ tới, vì cánh tay tôi vẫn cần được chăm sóc. Tôi có nên nghĩ cách làm cho
vết thương ấy phục hồi chậm lại một chút không? Vì như thế, tôi sẽ khỏi phải ủ
dột khi nghĩ đến ngày tháng li biệt sắp tới. Mặc dù tôi biết rằng trước sau gì
cũng phải ra đi, nhưng có thể chậm ngày nào tôi sẽ biết ơn ngày đó. Sếp ơi, xin
thầy đừng trách em, khi trái tim phụ nữ đã rung động thì lí trí đâu còn chỗ trú
chân.
Vừa về
đến cổng đã thấy một cỗ xe ngựa, tôi chớp mắt nhìn cho kĩ, phù hiệu gắn trên cỗ
xe rất quen. Ai đó xuất hiện từ phía sau xe, dáng người cao lớn, gương mặt khôi
ngô tuấn tú, mặc một bộ quân phục màu đen, viền vàng lấp lánh, eo thắt một
chiếc đai thêu kim tuyến, sau lưng dắt một thanh kiếm dài. Đàn ông mặc quân
phục tỏa ra sức hấp dẫn thật kì lạ, có thể đánh bại bất cứ đối thủ cùng giới
nào. Nhưng khuôn mặt này có điều gì đó rất lạ.
-
Pusyseda?
Tôi
kinh ngạc kêu lên.
- Sao
cậu lại đến đây?
Pusyseda
lạnh lùng nhìn tôi, hồi lâu mới cất tiếng:
- Đến
đón chị về phủ.
Giọng
nói lạnh như băng khiến tôi rùng mình.
- Tôi
đã hẹn mười ngày sẽ về mà.
Tôi
bước lại gần, quan sát kỹ khuôn mặt ấy.
- Xảy
ra chuyện gì vậy?
- Cha
tôi muốn gặp chị.
Pusyseda
quay mặt đi, né tránh.
- Cha
tôi… từ lúc biết tin của mẹ, đã không ngừng thổ huyết…
Tôi
hoảng hốt:
-
Rajiva có biết không? Cậu đã đến chùa chưa? Đi nào, chúng ta phải thông báo
ngay cho cậu ấy.
Tôi kéo
tay Pusyseda nhưng cậu ta không hề động đậy, ánh mắt chăm chăm nhìn bàn tay
tôi, một tiếng cười nhạt bật ra:
- Cần
gì phải đến chùa, tối nào anh ta chẳng về đây.
- Cậu…
Tôi
sững người, cậu ta biết rồi ư!
-
Mavasu đã nói hết với tôi. Thì ra chị đã trở về được ba tháng rồi và ba tháng
ấy chị luôn ở bên Rajiva.
Pusyseda
đột ngột kéo tôi sát lại, cánh tay cứng như thép bóp chặt vết thương của tôi,
tiếng kêu đau đớn của tôi không khiến cậu ta bận tâm. Cậu ta ép sát tôi vào
ngực mình, đổ người lên khuôn mặt tôi, sắc diện u ám, nghiến răng gầm gào:
- Anh
ta giấu chị ở đây, định bụng học theo Hán Vũ Đế “lầu son giấu người đẹp” chứ
gì? Một vị cao tăng đại đức như anh ta mà cũng chẳng thể kháng cự được sức
quyến rũ của đàn bà! Thật nực cười, thế mà tôi vẫn nghĩ chị chưa bao giờ đụng
đàn ông. Không ngờ, từ lâu đã bị kẻ đạo đức giả ấy chiếm đoạt rồi!
-
Pusyseda, cậu không được ăn nói xằng bậy!
Tôi nổi
cơn thịnh nộ, định dùng cánh tay còn lại cho cậu ta một cái tát, nhưng đã bị
giữ chặt, tay tôi như muốn lìa ra. Càng ra sức vùng thoát, cơn đau buốt, nhức
nhối càng dữ dội. Nước mắt trào ra, tôi kêu gào:
- Buông
tôi ra! Cậu không được phép lăng mạ Rajiva! Chúng tôi hoàn toàn trong sạch…
- Trong
sạch ư?
Pusyseda
cướp lời tôi, ánh mắt dữ dằn, khuôn mặt như biến dạng.
- Được
thôi, bây giờ chúng ta sẽ lên giường, hãy chứng minh cho tôi thấy chị vẫn là
một trinh nữ.
Cậu ta
lôi tôi đi về hướng căn phòng, cánh tay phải thoát khỏi gọng kìm, tôi bám chặt
lấy cột chống hiên nhà, kiên quyết không thả ra. Giây phút ấy tôi vô cùng khiếp
sợ, vì xưa nay chưa từng thấy Pusyseda dữ tợn như vậy. Cậu ta mà làm tới, tôi
chẳng thể chống cự nổi.
- Buông
ra! Vì sao tôi phải chứng minh bằng cách đó? Cậu không đủ tư cách ép buộc tôi!
Cánh
tay phải của tôi như sắp gãy, vết thương nhức buốt khiến tôi không còn sức để
bám vào cột nhà nữa. Nhưng nếu tôi đầu hàng, thật không dám tưởng tượng chuyện
gì sẽ xảy ra tiếp theo! Cậu ta như đã mất hết lí trí. Tôi vừa khóc vừa kêu gào
thảm thiết:
-
Pusyseda, cậu điên rồi. Lẽ nào cậu muốn tôi phải căm ghét cậu?
Vợ
chồng Mavasu đều chạy ra, kinh hãi đứng bên, hết lời khuyên nhủ Pusyseda.
Pusyseda thấy tôi nhất quyết không chịu buông cây cột, liền quay người, túm
chặt hai tay tôi, cơ thể cường tráng áp sát lên thân thể tôi.
- Tư
cách hả?
Pusyseda
nhếch môi cười, một tay nắm chặt hai tay tôi, một tay thô bạo túm cằm tôi, đẩy
gương mặt lên đối diện với đôi mắt của cậu ta.
- Tôi
điên dại bám lấy chị bao nhiêu ngày qua. Không biết là chị quá ư xuẩn ngốc hay
quá ư thông minh nữa? Với anh ta thì được, với tôi thì không ư? Mở miệng ra là
trong trắng, cao thượng, sách vở, nào là cuốn hút nào là yêu thương nào là gắn
bó, thế nhưng chị đã không ngại “ra tay” quyến rũ cả hòa thượng nức danh Tây
vực. Giờ còn giả bộ trong trắng, thuần khiết ư?
- Sao
cậu dám xỉ nhục tôi? Tôi hoàn toàn trong sạch, tôi không trác táng như cậu, lúc
nào cũng chỉ muốn lên giường với phụ nữ. Mối quan hệ giữa tôi và Rajiva, một kẻ
thô thiển như cậu không bao giờ có thể hiểu được.
Tôi gào
lên trong nước mắt, cánh tay bị thương như sắp rời bỏ thân thể, tôi đau đớn tê
dại.
Pusyseda
toan lên tiếng, bỗng dừng lại, ánh mắt lạ