
buộc. Ngài đã ép pháp sư uống rượu và giam pháp sư
trong mật thất.
Lữ
Quang nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Rajava với tất cả vẻ ngang ngược:
- Thế
nhưng một tháng trời ngài đã cùng mỹ nữ tận hưởng vinh hoa phú quý trong cung,
không hề bước chân ra khỏi cửa. Đó là ý nguyện của pháp sư, đâu phải do ta ép
buộc.
- Đó là
vì tướng quân giam lỏng…
- Pusyseda!
Rajava lên
tiếng ngắt lời Pusyseda, tuy nét mặt chàng thoáng chút nhợt nhạt, nhưng giọng
nói vẫn điềm đạm, từ tốn:
- Ta đã
phá giới, đó là sự thật không cần che giấu.
Chàng
quay lại đối diện với tất cả mọi người, đôi mắt trong suốt nhìn khắp lượt chúng
tăng, những tiếng ồn ào lập tức biến mất, đại điện trở nên yên ắng lạ thường.
Ai nấy đều ngước nhìn chàng với vẻ nghi hoặc. Rajiva mệt mỏi khép mắt, nỗi bi
ai dâng lên khi chàng chậm rãi cất tiếng bằng ngôn ngữ Tochari:
- Sự thật
là ta đã phá tửu giới và sắc giới.
Đại
điện bỗng chốc trở nên ồn ào, náo loạn, ái nấy đều nhìn chàng bằng ánh mắt khó
tin xen lẫn nỗi kinh ngạc và cả sự thất vọng. Có người cao giọng bức xúc:
- Thưa
thầy, vì sao lại có chuyện như vậy?
Có
người bật khóc rưng rức. Bị kích động quá mức, một hòa thượng trẻ tuổi đã chỉ
thẳng tay vào Rajiva, gào lên:
- Uổng
công ta tôn ông làm thầy! Bậc cao tăng như ông lại gây ra những chuyện như vậy,
chốn Phật môn sao có thể chấp nhận người như ông!
Từ lâu,
đại pháp sư danh tiếng lẫy lừng Tây vực - Kumarajiva đã trở thành người cha
tinh thần của các nhà sư trẻ này. Giờ đây, hình tượng cao quý, thánh khiết ấy
đã nhuốm một vết nhơ chẳng thể tẩy xóa được, thần tượng trong lòng họ bỗng chốc
sụp đổ. Tôi có thể thấu hiểu nỗi bàng hoàng và tâm trạng khó chấp nhận sự thực
này của họ, nhưng, họ đâu biết, phải thừa nhận điều ấy trước mặt chúng tăng như
vậy, Rajiva đã phải gắng gượng và chịu đựng nhường nào! Tôi đau đớn nhìn chàng,
nhưng nét mặt bình thản của chàng không hề biến đổi. Tôi cảm nhận được ánh mắt chàng
lướt nhẹ về phía mình, chàng khẽ chạm vào cánh tay trái, mảnh vải hiện ra dưới
lớp áo cà sa.
Chàng
đang an ủi tôi! Chiếc khăn Atala quấn trên cánh tay trái của chàng là cách
chàng muốn truyền tin đến tôi, khích lệ tôi. Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ đưa cánh
tay lên vờ vuốt nhẹ mái tóc, để lộ chuỗi hạt mã não dưới tay áo. Chàng nhận
được tín hiệu từ phía tôi, khóe miệng dường như thấp thoáng một nụ cười, nhưng
đã khép lại rất nhanh.
- Pháp sư
dũng cảm thừa nhận, thật đáng khen ngợi!
Lữ
Quang vỗ tay bôm bốp, cười ha hả nhìn đám đông, vẻ hài lòng.
- Ta vốn
định đưa cô gái ngày đêm quấn quýt bên pháp sư suốt một tháng trời đến chầu lễ
Phật cúng, nhưng không biết pháp sư làm cách nào khiến cô gái bỏ trốn mất dạng.
Đây
chắc chắn là âm mưu của Lữ Quang, ông ta muốn Rajiva không thể ngẩng đầu trước
các hòa thượng. Rajiva địa vị cao quý ngày nào, giờ đây sẽ chẳng thể thuyết
phục được ai tin theo. Tôi giận run người, ông ta còn muốn lợi dụng tôi làm
bằng chứng để vạch tội phá giới của Rajiva! Nếu không bỏ trốn, lúc này có thể
tôi sẽ bị bêu ra trước đám đông, điều đó sẽ khiến Rajiva đau đớn biết bao! Phải
chăng linh cảm được việc này sẽ xảy ra, nên Rajiva mới kiên quyết ép tôi ra đi,
thậm chí bằng cả những lời tuyệt tình lạnh lùng nhất ấy. Còn tôi, chỉ nghĩ đến
những tổn thương cá nhân và xúc cảm hẹp hòi của phụ nữ, mà không biết rằng nỗi
dằn vặt, lo lắng chất chứa trong lòng chàng còn nặng nề hơn tôi gấp bội.
Rajiva
đã đúng, chàng không thể bỏ trốn! không phải vì tôi và chàng chẳng thể nào thay
đổi được lịch sử, mà quan trọng hơn là vì, Lữ Quang rất muốn Rajiva bỏ trốn.
Nếu thế, ông ta sẽ có cớ để phá hoại danh dự của chàng một cách triệt để, khiến
chàng không còn chốn dung thân trên cõi đời này nữa. Tôi không muốn phải chứng
kiến cảnh Rajiva bị hạ nhục, nhưng tôi chỉ biết suy xét sự việc bằng cách nghĩ
của con người hiện đại. Trong trường hợp cấp bách, tôi vẫn còn công cụ để tự
bảo vệ, mặc áo chống phóng xạ, khởi động đồng hồ vượt thời gian, chỉ trong tích
tắc là có thể bình an trở về thế kỉ XXI tươi đẹp của tôi. Nhưng còn chàng thì
sao? Chàng không thể xa rời thời đại của mình, nhưng chàng sẽ phải tồn tại ra
sao giữa đám đông đang lăm le những mũi nhọn chỉ trích về phía chàng? Tôi chưa
từng nghĩ tới điều này. Tôi luôn cho rằng mình nhiều tri thức hơn con người
thời cổ đại, nhưng sự thực tôi đã đánh giá bản thân quá cao. Những tri thức đó
không phải do tôi sáng tạo ra mà do thời đại trang bị cho tôi. Khi phải đối
diện với thực tế khó khăn, tối vẫn chỉ là một cô gái suy nghĩ còn nông cạn.
Tôi
ngước nhìn chàng, đứng giữa hàng trăm con người, chàng vẫn lẻ loi, đơn độc.
Lòng bỗng ngậm ngùi, chua xót: Xin lỗi Rajiva! Em sẽ không nông nổi, không ích
kỉ như trước đây nữa. Em sẽ thay đổi lối suy nghĩ hẹp hòi của con người hiện
đại trong em, sẽ đứng trên lập trường của chàng để nhận định và đánh giá sự
việc. Tình yêu của chàng giúp em trưởng thành hơn, bao dung và thấu hiểu hơn.
Cảm ơn chàng!
Các nhà
sư hiểu tiếng Hán đang quay sang người bên cạnh thì thào, có lẽ là đang dịch
cho người ki