
c lửa, thanh gươm dài đã được rút ra, chực xông tới, nhưng đã bị con
cả của Lữ Quang là Lữ Thiệu và thủ hạ đắc lực của ông ta là Đỗ Tiến chặn lại.
Tất cả bọn họ dều đã rút kiếm khỏi bao, tình thế vô cùng căng thẳng.
- Pusyseda,
bỏ kiếm xuống!
Đó là
Bạch Chấn, vị vua nhu nhược, lúc này đang run rẩy, sợ hãi, giọng nói không còn
được liền mạch. Nhà vua quay sang Lữ Quang, nghẹn ngào:
- Lữ
tướng quân, xin đừng làm vậy!
Lữ
Quang vẫn giữ chặt vị hòa thượng kia, xoay người lại nói với Rajiva:
- Pháp sư
mau quyết định đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Ta sẽ đếm đến ba, một, hai, …
- Khoan
đã!
Lữ
Quang ngừng tay lại, cả đại điện bỗng nhiên im phăng phắc, không khí căng như
dây đàn. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chàng. Khóe môi chàng rung động, đôi mắt ngấn
nước hướng về phía tôi, ánh mắt ai oán ấy muốn truyền đi ngàn vạn lợi. Không
gian như lắng đọng, thời gian quên trôi chảy, chỉ còn lại tôi và chàng, bất
động, nhìn sâu vào mắt nhau…
Cánh
tay tôi đã đặt vào nút gạt, nhưng không sao cử động nổi. Việc tôi có thể làm
chỉ là khiên Lữ Quang bất tỉnh một ngày. Sau khi ông ta tỉnh lại thì sao? Lại
thêm nhiều sự đày đọa, sỉ nhục nữa? Thậm chí có thể là chiến tranh. Tay chân
của ông ta đông đảo là thế, chỉ quật ngã một mình Lữ Quang cũng đâu có ích gì.
Tôi không thể ích kỉ, khiến Khâu Từ xảy ra chiến tranh được. Nước mắt lã chã,
mắt tôi không rời mắt chàng, tôi khẽ gật đầu.
Chàng
quay đầu lại, khóe môi càng thêm run rẩy. Chàng ngước mắt lên trời hít một hơi
thật sâu, rồi cất giọng thê lương:
- Ta chấp
thuận.
- Thầy
ơi!
Tất cả
các sư tăng đều sụp xuống quỳ lạy, tiếng khóc thương thảm thiết vang động cả
chùa Cakra.
Chàng
lại đưa mắt nhìn về phía tôi, nỗi bi thương chẳng thể hóa giải nổi dâng lên
trong mắt. Tôi lặng lẽ gạt nước mắt, gượng gạo nở nụ cười ngây ngô với chàng.
Tuy trùm khăn che mặt nhưng tôi chắc chắn chàng sẽ nhận ra. Ánh mắt tôi vẫn
chẳng thể rời khỏi chàng, thêm một lần nữa thôi, để hình ảnh chàng khắc sâu
trong tâm trí tôi, từng nét một, không bao giờ phai nhòa. Vậy là tôi sẽ phải ra
đi. Bánh xe số phận mới thật nghiệt ngã làm sao, những vòng quay vô tình vẫn
thản nhiên xoay vần. Rốt cuộc em vẫn chỉ là một lữ khách đi qua cuộc đời chàng.
Nhưng, Rajiva ơi, chàng đã lựa chọn đúng. Lịch sử cuộc đời chàng từ nay không
còn cần đến em nữa. Vì vậy, em sẽ ra đi…
-
Ngải Tình, chị làm gì vậy?
Tôi
dừng tay trong giây lát, rồi tiếp tục gấp quần áo. Sao tay tôi run bần bật thế này?
- Pusyseda, tôi sẽ ra
đi. Cảm ơn cậu đã không quản nguy hiểm đưa tôi đến đây.
Tôi cắn chặt môi, cố
gắng giữ bình tĩnh:
- Nhờ cậu chuyển lời
đến Rajiva, rằng chàng đã lựa chọn đúng. Nhưng tiếc là tôi không tham dự hôn lễ
của chàng được….
- Ngải Tình, chị ngốc
quá!
Pusyseda ngắt
lời tôi, ánh mắt đầy thương cảm.
- Biết chị sẽ hiểu
lầm, nhưng công việc bộn bề khiến tôi quên mất, lẽ ra phải nói với chị từ sớm.
- Nhờ cậu gửi cho Hiểu
Huyên quần áo và đồ trang sức này giúp tôi. Và nhớ chăm sóc cô ấy chu đáo, cô
ấy là người phụ nữ hiếm có…
Sao thế này, đã dặn
lòng không được khóc, vậy mà khi thốt lên những lời li biệt, nước mắt tôi cứ
thế tuôn trào.
- Ngải Tình, dừng lại,
đừng thu dọn nữa, nghe tôi nói đã. Cậu ta ngồi trên giường, đối diện với tôi,
kìm bàn tay vẫn đang bấn loạn với đống đồ đạc của tôi lại, thật trọng nhấn nhá
từng lời:
- Cô công chúa Khâu Từ
sẽ thành thân với anh trai tôi ba ngày nữa chính là chị!
Như bị sét đánh trúng,
tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, vẻ mặt nghiêm trang ấy không giống như đang đùa
giỡn.
- Tôi đã bàn bạc với
đức vua, ngài sẽ nhận chị làm con gái nuôi và phong chị làm công chúa.
Cậu ta gật đầu khẳng
định lại lần nữa.
- Nhưng, cậu, cậu nói
rằng cô công chúa ấy tên là Aksayamati kia mà? Lẽ nào tôi sẽ thay thế cô ấy?
- Sao lại thay thế? Cô dâu chính là chị. Chị
chính là công chúa Akieyemoti của Khâu Từ.
Vẻ
mặt Pusyseda đầy ranh mãnh, cậu ta đưa đẩy hàng mi dài, nháy mắt với tôi:
-
Chị đã không nhận ra! Đức vua cũng tưởng rằng người mà tôi nhắc đến là cô em họ
tôi. Anh trai tôi thông tuệ là thế mà cũng bị tôi gạt. Chị nghe thật kỹ nhé:
tên cô công chúa mà tôi nói đến là Akieyemoti, không phải Aksayamati.
Aksayamati kém anh trai tôi mười sáu tuổi. Xưa nay, họ vẫn chỉ xem nhau như anh
em họ, Aksayamati đã có người yêu từ lâu. Chị còn nhớ người anh em
Sudayera trong đội cấm vệ quân của tôi không? Cái tên nghe rất quen. Đúng rồi,
chính là một trong bốn người từng hộ tống tôi đến thành cổ Taqian. Khi ấy, tuy
trẻ tuổi nhất đội, nhưng cậu ta rất khôi ngô, tuấn tú, cao lớn, vạm vỡ và trên
mặt luôn thường trực nụ cười bẽn lẽn.
Thấy
tôi gật đầu, Pusyseda tiếp tục:
-
Sudayera và Aksayamati thân thiết với nhau từ tấm bé, từ lâu họ đã yêu thương
nhau. Sudayera vốn là kẻ si tình, mãi chẳng chịu cưới vợ. Công chúa của hoàng
thất Khâu Từ xưa nay vẫn Phải gánh số phận trở thành lễ vật cầu thân với lân
bang. Nếu chiến tranh không xảy ra, hẳn là Aksayamati sẽ bị gả cho lão vua già
Uyhur nay đã sáu mươi tuổi kia. Buổi tối ngày tráo đổi chị với Aksay