
g sẽ phải chịu khổ. Những lời nói với nàng khi
ấy là những lời nói dối đầu tiên trong đời ta, nó khiến lòng ta đau như cắt.
Trong hai ngày vắng nàng, ta chẳng màng tụng niệm. Chỉ biết nằm dài trên chiếc
giường từng đêm ngày quấn quít bên nàng, chẳng thiết ăn uống. Thậm chí ta cảm
thấy hối hận vì đã để nàng ra đi. Đó là lần đầu tiên trong đời, ta trải qua nỗi
đau khổ, dày vò tâm can nhường ấy.
Chả
trách chỉ hai ngày ngắn ngủi mà chàng trở nên hốc hác như vậy, khóe mắt còn vằn
lên những tia đỏ. Thì ra, nỗi đau khổ, dày vò mà chàng phải chịu đựng còn nặng
nề hơn tôi nhiều lần. Tôi nén nỗi xúc động, khẽ gọi:
- Rajiva…
Chàng
khẽ rời khỏi tôi, vén tay áo trái, để lộ chiếc khăn lụa Atala quấn trên cánh
tay, màu sắc rực rỡ của chiếc khăn nổi bật trên nền da bánh mật của chàng, đẹp
một cách lạ kỳ. Vẻ mặt trang trọng, chàng chậm rãi cất tiếng:
- Khi
Pusyseda đưa nó cho ta, ta biết nàng đang ở gần đây và nàng đang thầm động viên
ta hãy kiên cường chịu đựng. Rốt cuộc, ta đã hiểu ra rằng: Nàng từ đâu đến,
nàng là ai, những điều đó đều không quan trọng. Quan trọng là, nàng đã đến bên
ta, ban cho ta tình yêu mà cả đời này ta không dám mơ tưởng. Chỉ thế thôi đã đủ
rồi… Ngải Tình, ta không muốn giấu giếm tình cảm ta dành cho nàng thêm nữa, ta
muốn thành khẩn thưa với Phật tổ rằng: Ta yêu nàng, yêu như một người đàn ông
và tình yêu đó đã trải suốt hơn hai mươi năm. Không phải vì nàng là tiên nữ,
không phải vì lai lịch kì lạ của nàng. Mà vì nàng là Ngải Tình, là cô gái có nụ
cười ngây ngô nhưng lúc nào cũng kiên cường, quả cảm, mà từ thuở thiếu thời,
hình bóng cô gái ấy đã nhẹ nhàng bước vào trái tim ta.
- Rajiva…
Tôi mỉm
cười nhìn chàng, nhưng nước mắt tuôn rơi, những giọt nước mắt tựa những cánh
hoa sen đậu trên khăn áo. Đây là lần đầu tiên chàng nói với tôi, chàng yêu tôi.
Những lời bộc bạch như vậy, với chàng, khó khăn biết chừng nào. Sự thổ lộ ấy
cảm động hơn tất thảy những lời đường mật trên thế gian này, khiến trái tim tôi
ngây ngất.
- Bởi
vậy, ta sẽ không tiếp tục trốn tránh tình cảm ta dành cho nàng, cũng không kiếm
tìm những lý do nực cười nữa. Ta luôn mong nàng sẽ tránh xa mọi phiền toái, khổ
sở, vậy nhưng nàng vẫn chủ động dấn thân. Ngải Tình, ta không muốn trốn tránh
sứ mệnh của mình, nhưng ta cũng có lòng ích kỷ. Nàng đã đến thì ta sẽ không để
nàng ra đi lần nữa. Có điều, bản thân ta còn chưa biết ngày mai sẽ ra sao, ta
chẳng thể hứa hẹn điều gì với nàng. Con đường phía trước còn nhiều gian nan,
liệu nàng có muốn cùng ta kiên trì đi tiếp?
Tôi hít
một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc, nở một nụ cười thật tươi:
- Cách
thời đại của chàng vài trăm năm sau có hai vị cao tăng người Hán tên Hàn Sơn và
Thập Đắc. Giữa họ từng có một cuộc đối thoại như sau: Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Thế
gian có kẻ phỉ báng tôi, ức hiếp tôi, sỉ nhục tôi, cười nhạo tôi, coi thường
tôi, xử tệ với tôi, lừa dối tôi, thì tôi phải xử sự ra sao? Thập Đắc đáp rằng:
Chỉ cần nhịn họ, nhường họ, tránh họ, để mặc họ, kính họ, không để ý đến họ,
sau vài năm, hãy đến gặp họ.
Tôi nắm
lấy tay chàng, truyền cho chàng lòng quyết tâm và niềm hy vọng:
- Chúng
ta không cần phải lo lắng ngày mai sẽ ra sao, cũng không cần những lời hứa hẹn
sáo rỗng, hãy quan tâm đến việc, đêm nay ngủ có ngon hay không. Chúng ta phải
nuôi dưỡng tinh thần thật đầy đủ để có thể ứng phó với ngày mai. Lịch sử sẽ
nhanh chóng chứng minh, Lữ Quang chỉ là một tên hề, chàng mới là bậc vĩ nhân
lưu danh thiên cổ.
- Ngải
Tình, dù người đưa nàng đến bên ta có mục đích gì, ta đều cần phải cảm ơn người
đó.
Chàng
cúi xuống hôn tôi, làn môi của chàng như thiêu đốt đôi mắt, hàng mi và gò má
tôi, chạm đến đâu cũng để lại những làn hơi nóng bỏng. Đó là nụ hôn khi cả hai
chúng tôi đã trút bỏ mọi vướng bận, để có thể thản nhiên với mọi sóng gió.
- Vậy
chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả. Chúng ta phải ăn đủ ngủ đủ, thì ngày
mai mới có sức để chiến đấu.
Tiếng
ậm ừ của Pusyseda đột ngột vang lên, khiến hai chúng tôi hoảng hốt, vội tách
nhau ra. Tôi đã quên hẳn sự có mặt của cậu ta trong lán trại này. Định thần
lại, thấy cậu ta vẫn đang say ngủ, hơi thở phì phò. Chúng tôi nhìn nhau, bật
cười, đột nhiên nhớ ra, tôi hỏi:
- Sao
Pusyseda lại uống say bí tỉ như vậy?
- Lữ
Quang ép ta phá tửu giới, cậu ấy chắn trước mặt ta, uống hết số rượu có trên
bàn tiệc, đức vua phải đứng ra can ngăn, ông ta mới chịu buông tha.
Trong
tôi trỗi lên cảm giác ấm lòng, sau đó là đau lòng. Cậu ấy…
- Tuy
chưa bao giờ nói ra, nhưng trong thâm tâm, cậu ấy rất thương chàng
- Ta
biết…
Rajiva
kéo chăn đắp cho em trai, ánh mắt chàng nhìn Pusyseda chứa chan tình yêu
thương. Chàng chăm chú ngắm Pusyseda chìm sâu trong giấc ngủ, khẽ thở dài:
- Ta cũng
vậy…
Chàng
đứng lên, xiết chặt lấy tôi:
- Tự
nhiên ta thấy buồn ngủ quá, như thể lâu lắm rồi chưa được ngon giấc.
Chàng
buông tôi ra, thì thào:
- Ta về
lán của mình đây…
Tôi
ngẩng đầu, hốt hoảng:
- Chàng…
chàng để em ở lại đây với cậu ấy ư?
- Nàng
đừng quên bây giờ nàng là phu nhân của cậu ấy.