
g nhìn, tức là chúng ta tôn trọng chàng, cậu
hiểu chứ?
- Ngải
Tình…
Vẻ mặt
Pusyseda đầy đau đớn, khóe mắt nhuốm đỏ:
- Chị
có thể bình tĩnh thật ư? Nhưng sao sắc mặt lại trắng bệch và đôi mắt lại thâm
quầng thế kia?
Tôi
ngẩng người, nghiêm trọng vậy ư? Mấy ngày qua đều mất ngủ, tôi biết sắc mặt
mình rất khó coi. Nhưng diện mạo này, vô tình lại rất khớp với lời nói dối: phu
nhân của Pusyseda đang bị cảm lạnh.
- Tôi
đã truyền tin dặn dò chị khuyên nhủ huynh ấy kia mà! Huynh ấy không chịu nghe,
hay chị không chịu nói?
Nhớ lại
khoảnh khắc chia ly, tim tôi quặng thắt. Tôi phải hít một hơi thật sâu để lấy
lại sự bình tĩnh:
- Chắc
cậu biết Lữ Quang ép Rajiva phải làm gì chứ?
- Lúc
đầu thì không, nhưng bây giờ tôi có thể đoán ra được.
- Vậy
theo cậu, Rajiva có chấp nhận cầu cạnh Lữ Quang và ca tụng công đức của ông ta
không?
- Dù
không muốn, huynh ấy cũng nên nghĩ cách để kéo dài thời gian hoặc tạm thời chấp
nhận, Tóm lại là phải tính kế lâu dài, việc gì huynh ấy phải một mực từ chối để
bây giờ phải chịu sự đày đọa, sỉ nhục như vậy?
-
Pusyseda, Rajiva có niềm tin của riêng chàng, đó là điều mà Lữ Quang không bao
giờ khuất phục được. Sự đày đọa về thể xác dù sao cũng dễ chịu hơn nhiều sự dằn
vặt về tinh thần. Chàng đã quyết định như vậy, cho nên dù xảy ra chuyện gì, tôi
cũng sẽ đi theo và ủng hộ chàng. Thậm chí…
Tôi
ngừng lại, giữ chặt bàn tay đang run lên bần bật, rồi mới tiếp tục:
- Nếu
chàng không cần tôi nữa, tôi sẽ ra đi.
Ngày
sau chàng sẽ theo Lữ Quang đến Lương Châu. Mười bảy năm đằng đẵng, vậy mà trong
truyện kí về chàng chỉ lưu lại một và lời dự đoán lạ lùng, không đáng tin cậy.
Từ việc này, có thể khẳng định, chàng không chịu thuận theo Lữ Quang. Mười bảy
năm trời chàng còn không chịu khuất phục, nói chi bây giờ.
Pusyseda
nhìn tôi rất lâu, ánh mắt ngập đầy tình thương và nỗi bi ai:
- Ngải
Tình, chỉ có chị là người hiểu huynh ấy nhất, chả trách mười năm lại mười năm,
huynh ấy vẫn một lòng chờ đợi chị. So với huynh ấy, tình yêu năm xưa của tôi
dành cho chị, chẳng đáng kể gì. Tôi không giành được trái tim chị, cũng là điều
dễ hiểu.
Tôi mỉm
cười nhớ lại Pusyseda thời trẻ bồng bột, bướng bỉnh, tôi không khỏi xúc động:
- Vậy
là, cậu đã chịu từ bỏ sự cố chấp của tuổi trẻ.
Ánh mắt
Pusyseda như trôi đến tận phương nào, sau một hồi trầm ngâm, đột nhiên cậu ta
cất tiếng:
- Huynh
ấy gặp nạn cũng một phần do lỗi của tôi.
Tôi
không khỏi ngạc nhiên.
- Trước
khi ra đi, chị từng nói, ngày sau Khâu Từ sẽ trải qua một biến cố rất lớn. Nếu
tôi tiếp tục theo nghiệp binh đao, sẽ khó bảo toàn tính mạng. Chị còn khuyên
tôi nên tạo dựng mối quan hệ mật thiết với cậu út, cậu ấy sẽ là chỗ dựa của tôi
sau này. Chị nhớ chứ?
Tôi gật
đầu, trong lòng không khỏi thấp thỏm:
- Cậu
đã làm gì?
- Tôi
cố ý chọc giận đức vua Bạch Thuần, giờ thì nên gọi ông ta là Tiên Vương mới
phải, nên đã bị đuổi khỏi đội cấm vệ quân. Tôi và ông ấy vốn có ân oán từ
trước, nên ông ấy không coi tôi ra gì. Sau khi cha mẹ tôi qua đời, ông ấy chẳng
cần phải nể nang nữa… Rời đội cấm vệ quân, tôi quyết định buôn tơ lụa, kiếm
được rất nhiều tiền. Nhưng Bạch Thuần không chịu trao quyền kinh doanh mỏ đồng
cho tôi, lại trao cho hoàng tử thứ tư – một kẻ ngu muội. Hắn kinh doanh thua
lỗ, lại đổ tội cho tôi ngăn cản thương nhân Shanshan mua đồng của Khâu Từ. Bạch
Thuần tức giận xung công rất nhiều cửa hiệu tơ lụa của tôi. Thời gian đó, tôi
sống rất khổ sở.
Nhớ lại
chuyện cũ, nỗi tức giận dâng lên trong giọng kể của Pusyseda:
- Một
tên vua tàn bạo, xa hoa như vậy, lật đổ ông ta sẽ tạo phúc cho trăm họ. Thêm
nữa, tôi cũng muốn trả thù, nên đã kích động cậu út tạo phản. Cậu út bản tính
hèn nhát, không có dã tâm, mọi việc trù bị cho cuộc soán ngôi đều do một mình
tôi lo liệu. Chúng tôi vốn không có thực lực, lại không nắm giữ quân đội trong
tay, nên trong chuyến cống nạp cho triều đình nhà Hán sáu năm trước, tôi đã
theo cậu út đến Trường An. Năm đó được diện kiến Vua Tần – Phù Kiên, ông ta tự
xưng mình là bậc anh hùng cái thế, trong cuộc chuyện trò, tôi nhận ra dã tâm
muốn thu phục Tây vực của Phù Kiên… nên sau khi quay về, tôi liên lạc với
Shanshan, Chirsh – các tiểu quốc từ lâu đã bất mãn với việc Bạch Thuần xưng bá
ở Tây vực, cùng nhau tập hợp lực lượng. Ba năm trước, vua của ba tiểu quốc Tây
vực đã cùng nhau đến Trường An tiến cống. Dưới sự chỉ đạo của tôi, họ đã cùng
thỉnh cầu Phù Kiên Tây chinh, đồng thời tình nguyện làm “người dẫn đường” cho
quân đội Tây chinh của Phù Kiên.
Tôi
tròn xoe mắt nhìn Pusyseda. Thật không ngờ, những diễn biến lịch sử mà tôi
thuộc làu làu về giai thoại này, lại do cậu ta sắp bày tất cả.
- Từ
lâu tôi đã nể phục Phù Kiên, tôi muốn dựa vào sức mạnh của ông ta để trừ bỏ
Bạch Thuần. Phù Kiên hứa hẹn sẽ đối xử với Khâu Từ như nhà Hán, cho phép Khâu
Từ tự trị, chỉ cần hàng năm cống nạp đầy đủ là được. Tôi biết anh trai mình lúc
nào cũng đăm đắm hướng về đất Hán, muốn đến đó tìm chị, lại lo huynh ấy gắn bó
quá mật thiết với Bạch Thuần thì sau này sẽ b