
em biết, chàng đã yêu em từ khoảnh khắc chàng cầm lên cây
viết và họa lại hình em. Chàng yêu em, không phải vì em là tiên nữ, không phải
vì em là đệ tử của Phật tổ, mà chỉ vì em là cô gái đầu tiên, cũng là cô gái duy
nhất bước vào trái tim chàng.
Tôi thở
dài, cố gắng đẩy những phiền muộn trong lòng ra ngoài. Lúc này tôi chỉ có thể
dựa vào lí do ấy để tin tưởng và tự động viên. Nếu không tôi chẳng biết phải
lấy cớ gì để đến được bên chàng.
Xe ngựa
của phủ quốc sư dừng lại ở quảng trường phía trước hoàng cung, chúng tôi đứng
đó chờ đợi đức vua Khâu Từ và đoàn tùy tùng của Lữ Quang. Ốc đảo Khâu Từ lúc
nàyđã bước vào đầu tháng Chín, buổi sớm tinh mơ khí lạnh giăng giăng. Bạch Chấn
và bầu đoàn thê tử của ngài đã đến và sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, vậy mà vẫn
chưa thấy Lữ Quang xuất hiện. Chờ tới tận khi mặt trời đã lên cao bằng ba con
sào, ông ta mới đủng đỉnh từ trong cung tiến ra, vây quanh là hàng tá mỹ nữ
Khâu Từ, cùng đội quân hộ tống đông đảo, so với Bạch Chấn, sự lấn lướt rất rõ
nét.
Tôi chỉ
dám đưa mắt nhìn trộm từ trong xe ngựa, tìm kiếm xung quanh Lữ Quang. Rất dễ
nhận ra chàng, không phải vì khí khái bất phàm và vóc dáng nổi trội giữa đám
quân lính người Hán, mà vì trang phục của chàng. Chàng khoác chiếc áo choàng
rộng màu nâu sòng, một bên vai để trần, phục trang ấy hoàn toàn khác biệt so
với đoàn tùy tùng rực rỡ, lấp lánh ngọc ngà châu báu của Lữ Quang. Trong những
ngày chúng tôi bị giam lỏng, Lữ Quang ép chàng mặc trang phục của dân thường,
nhưng hôm nay lại cho phép chàng khoác áo tăng lữ, ông ta hẳn có ý đồ đen tối
gì đây.
Đoàn
tùy tùng của Lữ Quang đã chuẩn bị xong xuôi. Một tên lính ra sức kéo một con
ngựa đến bên Rajiva. Con ngựa đó chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là một con ngựa
dữ, nó không ngừng hí lên dữ tợn và bất tuân lệnh chủ. Không nghe rõ họ nói gì
với nhau, tôi chỉ thấy Rajiva lặng lẽ đón lấy dây cương, chuẩn bị trèo lên.
Tôi
nhắm chặt mắt lại, không dám chứng kiến những gì diễn ra tiếp theo. Trái tim
như rỉ máu, đầu óc mê muội. Sự việc đã diễn ra như nó phải thế, dù tôi có cố
gắng thay đổi thế nào đi nữa.
Những
trận cười nhạo ác ý vang lên giữa đám đông. Đó là những kẻ ngu muội, xem tôn
giáo như trò phù thủy, như một thứ mê tín dị đoan. Bọn họ chỉ biết lăm le cợt
nhả, xem thường, hòng áp chế uy lực của thần quyền. Lịch sử đã chứng minh, Lữ
Quang chẳng qua chỉ là một tên hề, Rajiva mới là bậc danh sư được người đời tôn
kính. Tôi không muốn phải chứng kiến cảnh chàng bị đem ra làm trò hề và chắc
rằng chàng cũng không muốn để tôi phải thấy cảnh đó. Tôi nắm chặt chiếc khăn
lụa Atala trong tay, thầm khích lệ: Rajiva, cố gắng lên, hãy cố gắng lên!
Có
tiếng xôn xao giữa đám đông, âm thanh của ai đó đang gào lên phẫn nộ. Kéo rèm
cửa, ngó ra ngoài, Pusyseda đang đứng chắn phía trước con ngựa hung hãn, cậu ta
đỡ lấy Rajiva mình lấm bụi đất, tay ôm đầu gối, vẻ mặt đau đớn.
Lữ
Quang to nhỏ vài câu với thuộc hạ, con ngựa ác bị dắt đi, một chiếc xe bò lại
được đưa đến trước mặt Rajiva. Mọi người đều cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa, xe bò
chỉ dành cho các gia đình nghèo khổ, thấp kém. Nhưng phô bày sự đãi ngộ tồi tệ
chưa phải là mục đích chính của Lữ Quang. Con bò này chắc chắn không bình
thường, có lẽ chính là loại bò điên được ghi chép trong sử sách.
Pusyseda
đầy vẻ lo lắng, không muốn để Rajiva lên xe. Vẻ mặt Lữ Quang cũng không dễ chịu
gì, ông ta quay sang to nhỏ vài câu với Bạch Chấn, ngay lập tức nhà vua phải
đích thân kéo Pusyseda ra ngoài.
Nhìn
thấy Bạch Chấn kéo tay Pusyseda đi về phía cỗ xe ngựa của mình, tôi vội vàng
trùm khăn che mặt lại. Rèm cửa được vén ra, nhà vua gật đầu với tôi, vẻ ái
ngại, tiếng Hán lơ lớ cất lên:
- Phu
nhân hãy can ngăn quốc sư, đừng làm chuyến đi bị chậm lại.
Tôi đưa
tay ra kéo Pusyseda, khẽ cúi đầu đáp lễ với Bạch Chấn, hạ thấp giọng:
- Thần
thiếp hiểu, xin tạ ơn đức vua!
Chờ
Bạch Chấn đi khuất, tôi nói khẽ với Pusyseda:
- Lên
xe đi, đừng chọc giận Lữ Quang nữa.
Pusyseda
cau mày:
- Ngải
Tình, chị nỡ lòng nào nhìn huynh ấy phải chịu như thế, chị không yêu huynh ấy
sao?
-
Pusyseda, chính vì yêu Rajiva, nên tôi mới phải nhẫn nhịn. Lữ Quang bày mưu hạ
nhục Rajiva bằng mọi cách, cậu đứng ra ngăn cản chẳng những không giải quyết
được vấn đề gì, sẽ chỉ khiến hắn thêm tức giận mà trút hết lên đầu Rajiva thôi.
Tôi
buồn bã nhìn Pusyseda, thở dài:
- Trong
thời thế kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu này, ngoài việc thản nhiên đối diện, chúng ta
không còn cách nào khác.
Pusyseda
ngồi xuống phía đối diện với tôi, vẻ mặt vẫn nhuốm đầy uất hận. Cậu ta nặng nề
buông tiếng giục phu xe.
- Đi
thôi!
Cỗ xe
từ từ lăn bánh, tiếng cười nhạo vẫn vang lên phía trước đoàn xe. Pusyseda sa
sầm mặt mày, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Tôi
nhìn cậu ta lại lắc đầu:
- Đừng
nhìn nữa.
Rồi giữ
giọng bình tĩnh nói với cậu ta:
- Dù
Rajiva có thể bình thản đối diện với mọi sự hành hạ, nhạo báng, nhưng chàng
cũng có lòng tự trọng của chàng, chàng không muốn người thân của mình phải chứng
kiến cảnh đó đâu. Chúng ra khôn