
n lại. Tôi ngừng lại
lấy hơi, nuốt nước mắt vào trong. Tôi không thể rơi nước mắt tùy tiện như vậy,
khóc than không giải quyết được vấn đề gì.
Chàng
vẫn nhắm mắt, những âm thanh toát ra từ khóe môi dường như không phải là kinh
Phật. Chàng ngẩng đầu, ánh trăng vằng vặc rọi lên gương mặt tựa điêu khắc nhưng
cô độc và u buồn ấy…
- Ngải
Tình…
Cuối
cùng chàng cũng chịu mở lời, nhưng giọng nói mơ hồ như vọng lại từ cõi xa xôi
miên viễn nào đó.
- Hãy
trở về thời đại của nàng, hãy quên đi tất cả. Đối với nàng, ta chẳng qua chỉ là
một cổ nhân thuộc về quá khứ.
Tôi cắn
chặt môi, dặn lòng không được rơi lệ, tôi sẽ không tiếp tục để những giọt nước
mắt rơi vô nghĩa nữa.
“Tất
cả các pháp hữu vi
Như
bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như
sương như điện lóe mau
Hãy
xem như giấc chiêm bao mơ màng.[33'>
Biết
chàng đang nhắm mắt, nhưng tôi vẫn nở nụ cười ngây ngô mang thương hiệu Ngải
Tình mà thường ngày vẫn bị chàng trêu chọc:
-
Rajiva, đó là câu kinh em thích nhất trong cuốn kinh “Kinh kim cương” mà chàng
dịch. Một tháng bên nhau, tựa như ảo ảnh, nhanh như chớp mắt. Kinh Phật dạy
rằng, mọi sự hữu vi đều là kết quả của nhân duyên, em và chàng cũng vậy. Nhưng
bất luận thế nào, những ngày qua em đã rất hạnh phúc, cám ơn chàng!
Không
chờ chàng đáp lại, tôi vội vã quay lưng bước đi, sợ nghe thấy tiếng chàng,
quyết tâm ra đi sẽ tan biến. Bước tới hoa viên, giữa không gian thấm đẫm ánh
trăng trong đêm giá lạnh, vẫn nghe tiếng lầm rầm tụng niệm của chàng tựa làn
gió lướt nhẹ bên tai:
Tất
cả các pháp hữu vi
Như
bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như
sương như điện lóe mau
Hãy
xem như giấc chiêm bao mơ màng
Vợ
chồng Pusyseda khoác áo choàng ra đón tôi vào nhà, kinh ngạc trước trang phục
màu đen từ đầu đến chân của tôi. Trông tôi lúc này chẳng khác gì các nữ hiệp
thường xuất hiện về đêm trong các bộ phim truyền hình cổ trang. Có điều, chiếc
ba lô hiệu Northface trên vai đã làm hỏng phần nào hình tượng hiệp sĩ ấy. Nửa
đêm gà gáy, bốn bề tịch mịch, khi bước tới cổng phủ quốc sư và đưa tay lên gõ
cửa, tôi biết sẽ có rất nhiều câu hỏi đang chờ mình. Nếu không phải vì có việc
phải nhờ đến Pusyseda, tôi cũng chẳng muốn khuấy động cuộc sống yên bình của
họ. Tôi kể vắn tắt quá trình bỏ trốn khỏi hoàng cung của mình, sau đó vội vã
hỏi:
-
Pusyseda, ngày kia cậu sẽ cùng nhà vua đến chùa Cakra chứ?
Cậu ta
gật đầu, ánh mắt thoáng chút khó hiểu. Tôi bật dậy khẩn cầu:
- Dù
bằng bất cứ cách nào, xin hãy đưa tôi đi cùng.
- Ngải
Tình!
Cậu ta
cũng bật dậy, giọng nói nghiêm nghị:
- Chị
trốn khỏi cung, Lữ Quang rất có thể sẽ cho người truy bắt chị. Lúc này chị
không ngoan ngoãn ẩn mình mà còn muốn liều thân ư, chị thật dại dột!
-
Pusyseda, chính vì tôi bỏ trốn, nên chắc chắn Lữ Quang không thể ngờ được tôi
dám đi theo đến chùa Cakra. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Vả lại,
trong mắt Lữ Quang, tôi chỉ là cô gái khiến Rajiva phá giới, không có vai trò
quan trọng gì cả. Ông ta có thể sẽ nghi ngờ không hiểu tôi đã bỏ trốn bằng cách
nào, nhưng chắc chắn sẽ không cử cả một đội quân đi truy bắt một kẻ vô danh
tiểu tốt như tôi đâu.
- Ông
ta không cho rằng chị là một kẻ vô danh tiểu tốt đâu.
Cậu ta
giậm chân, lắc đầu:
- Ông
ta đưa đến cả tá mỹ nữ, vậy mà suốt bao nhiêu ngày, huynh ấy chẳng động đến ai
cả. Nhưng khi ông ta mới tỏ ý muốn hại chị, huynh ấy đã lập tức lao đầu vào tự
vẫn. Lữ Quang đâu có khờ, ông ta đã đoán ra chị quan trọng như thế nào đối với
huynh ấy. Nếu để ông ta phát hiện ra chị, chẳng khác nào tự đến nộp mạng. Chị
làm vậy sẽ khiến huynh ấy khó xử.
-
Pusysede, tôi có thể trốn khỏi hoàng cung, tất nhiên tôi sẽ có cách tự bảo vệ
mình, Lữ Quang không bắt được tôi đâu. Nếu phải giam mình ở đây chờ đợi, tôi sẽ
hóa điên mất. Xin cậu, hãy đưa tôi đi. Chỉ cần được nhìn thấy chàng là tôi mãn
nguyện rồi. Tôi sẽ không làm việc gì dại dột khiến cậu gặp phiền phức đâu.
Khóe
mắt nóng ran, tôi ra sức kiềm chế, tôi đã tự hứa với lòng mình, sẽ không để
những giọt nước măt vô nghĩa nhỏ xuống nữa.
- Ngải
Tình, tôi không sợ phiền phức. Nhưng nếu đưa chị đi cùng, cũng đâu phải giải
quyết được vấn đề gì?
Giọng
nói của cậu ấy nhẹ nhàng hơn, bàn tay chực chìa về phía tôi, đến nửa chừng lại
thu về.
- Tôi
không biết có thể làm được điều gì cho chàng, nhưng tôi không thể bỏ mặc chàng.
Tôi chỉ muốn lặng lẽ đi theo, để ít nhất được yên lòng về chàng.
Tôi
hướng về Pusyseda tất cả nỗi kỳ vọng và khẩn cầu tha thiết của mình:
- Nếu
như Hiểu Huyên và bọn trẻ gặp nạn, cậu sẽ làm gì?Mong cậu hiểu cho tôi.
Ánh mắt
Pusyseda như đang trôi về miền ký ức xa xăm nào đó, nét mặt thoáng chút bi ai,
cậu ta trầm ngâm nhìn tôi. Một lúc lâu sau mới thở dài ảo não:
- Ngải
Tình, chị vẫn giống hệt mười một năm về trước…
- Lòng
dũng cảm của cô Ngải Tình khiến người khác phải khâm phục. Thiếp xin chàng hãy
giúp đỡ cô ấy.
Hiểu
Huyên nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên, đột nhiên cất tiếng trò chuyện với chúng
tôi bằng tiếng Hán:
- Hiểu