
Anh
ta là Lữ Soạn ư? Tôi liếc trộm anh ta, cũng là một bộ mặt thô kệch đáng sợ. Đó
là người con lớn của Lữ Quang, tính tình tàn ác, thích ăn chơi hưởng lạc. Sau
khi Lữ Quang qua đời, Lữ Soạn tự lập mình làm vua, ép em trai là Lữ Thiệu phải
chết. Nhưng đáng tiếc, chưa đầy vài tháng, Lữ Soạn đã bị cháu trai của Lữ Quang
là Lữ Siêu giết chết.
Lữ
Quang nở một nụ cười nham hiểm, dặn dò con trai:
- Nhớ
quay lại báo cáo!
Rồi
quay sang nói với Pusyseda:
- Quốc
sư đừng để ta phải thất vọng đấy!
Chúng
tôi được đưa đến một cung điện nhỏ cạnh hoàng cung, hai tên lính canh cửa trông
thấy Lữ Soạn vội vàng đứng lên hành lễ. Lữ Soạn ra lệnh mở cửa, tôi không kìm
nổi, ngó theo. Không thấy Rajiva, trên giường chỉ có một cô gái trong trạng
thái không mảnh vải che thân, hai tay khép chặt lại che chắn trước ngực, tôi
không nhận ra cô bé Aksayamati năm nào nữa. Cô gái thấy chúng tôi thì vội thu
mình hút vào một góc giường, cúi đầu, để những lọn tóc xoăn màu hung che phủ
khuôn mặt.
- Tình
hình thế nào?
Lữ
Soạn hỏi mấy tên lính gác.
Chúng
cười xun xoe, xu nịnh:
- Theo
lời căn dặn của tướng quân, thuộc hạ đã lột hết quần áo của cả hai người, nhưng
vẫn chẳng ăn thua. Nên khi nãy thuộc hạ đã ép Kumarajiva uống rất nhiều rượu,
còn bỏ thêm một ít thuốc vào nữa. Vậy mà nhiều canh giờ rồi vẫn không có động
tĩnh gì cả. Cô công chúa kiều diễm, nõn nà, mơn mởn như thế, nếu là người khác
thì đã nhảy bổ vào rồi ấy chứ, huống hồ lại uống rượu đã bỏ xuân dược. Thuộc hạ
cứ nghĩ tay hòa thượng đó là kẻ bất lực, nhưng hình như không phải. Hắn ép mình
ói ra hết những gì uống vào. Hắn quả thật rất gan lỳ! Nhưng sự kiên trì của hắn
khiến người ta phải nể phục, có lẽ hắn đúng là một bậc cao tăng đích thực…
Lữ
Soạn lừ mắt, hai tên lính im bặt, rồi quay sang tôi, lạnh lùng đe dọa:
- Đêm nay
phải khiến hắn phá giới bằng mọi giá, nếu cha ta mà thua vụ cá cược này, ngươi
biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy.
Bọn
chúng hành hạ Rajiva đến mức ấy, khiến tôi không khỏi giận sôi người. Sử sách
chép rằng Rajiva đã phá giới vì bị ép cởi bỏ quần áo và chuốc rượu, nhưng không
hề ghi rằng bọn chúng còn bỏ cả xuân dược vào rượu. Nghe xong câu nói mất hết
nhân tính ấy của Lữ Soạn, tôi ngẩng phắt lên, nỗi căm giận thiếu chút nữa thì
bùng phát.
Nhưng
Pusyseda đã kịp chắn trước mặt tôi
- Tiểu
tướng quân cứ yên tâm giao cho cô ấy. Đám mỹ nữ hậu cung nhất định sẽ thuộc về
cha con tướng quân.
Pusyseda
nhìn căn phòng, rồi bước tới chiếc bàn hình vuông đặt trong đại điện, kéo tấm
khăn trải bàn xuống. Sau đó, bước vào phòng, phủ tấm khăn lên người Aksayamati,
đỡ công chúa đứng lên. Lúc bước ra ngoài, cậu ta dừng lại giây lát, đưa mắt về
một góc khuất, vẻ mặt ảo não, khẽ thở dài. Cậu ta dìu Aksayamati khuôn mặt tái
nhợt vì sợ hãi ra ngoài, lúc đi qua tôi, cậu cất cao giọng bằng tiếng Hán:
- Mau vào
đi, đừng để Lữ tướng quân thất vọng!
Sau
đó lại đổi sang tiếng Tochari, thì thầm:
- Anh ấy
đã chờ đợi mười năm, hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy!
Gương
mặt cậu ta hết sức thản nhiên, nhưng nỗi u buồn hắt lên trong đáy mắt. Tôi nhìn
Pusyseda, lấy hết can đảm gật đầu quyết liệt, rồi bước vào phòng. Cánh cửa cọt
kẹt khép lại.
Tôi
đưa mắt về phía góc khuất mà khi nãy Pusyseda định hướng ấy và nhận thấy một
bóng dáng cao gầy đang thu mình ở đó. Hơi thở như ngừng lại, tôi không dám nhìn
chàng. Rajiva, thời gian với em chỉ là chín tháng, nhưng với chàng đã là mười
một năm thời gian. Chín tháng thương nhớ dày vò đã khiến em trở nên tàn tạ, héo
úa. Vậy mà, chàng đã trải qua những đêm trường cô tịch trọng chốn kinh kệ đền
đài lạnh lẽo ấy suốt mười năm trời! Chàng đã phải chịu đựng nỗi cô đơn thăm
thẳm ấy như thế nào? Nếu đổi lại, em là người phải đợi chờ trong mười năm ấy,
có lẽ em không sống nổi. Tha lỗi cho em đã để chàng phải chờ đợi mỏi mòn như
vậy. Tha lỗi cho em đã lựa chọn thời điểm này để đến với chàng trong cơ hội duy
nhất này. Mong rằng đây chính là lúc chàng cần em nhất. Nếu có thể, em sẽ không
ra đi nữa, hãy để em bù đắp cho chàng những mất mát đau khổ suốt mười năm đằng
đẵng.
Tôi
nín thở, khẽ bước đến bên chàng, chưa kịp thấy rõ dấu vết của tháng năm để lại
trên khuôn mặt chàng ra sao mà trái tim đã thổn thức và quặn thắt. Không mảnh
vải trên người, chàng ngồi bó gối, đầu cúi thấp, giống hệt tư thế của hài nhi
trong bụng mẹ, nước da bánh mật lấp loáng dưới ánh sáng của ngọn đèn. Tôi đưa
mắt tìm kiếm, căn phòng không có rèm cửa, không khăn trải bàn, trên giường
không có chăn, không có thảm trải, không có bất cứ thứ gì có thể che thân. Tôi
cười cay đắng, Lữ Quang quả là hiểm ác!
Tôi
lôi trong ba lô ra một chiếc áo khoác, rồi lại gần chàng. Khắp người chàng tỏa
ra hơi men nồng nặc, bên cạnh là hiện trường của một vụ ói mửa. Tôi ngồi xuống,
choàng áo lên người chàng, làn da chàng bỏng rát. Sự tiếp xúc khẽ khàng đó
khiến chàng giật mình, ngẩng lên, đôi mắt màu xám nhạt như hai vực nước sâu hun
hút ấy lúc này đang vằn lên những tia đỏ. Chàng gầy đi nhiều, gương mặt càng
trở nên thuôn dài hơn