
ức này mà ý chí
vẫn ra sức đấu tranh với phản ứng sinh lý nguyên thủy. Tôi cắn môi, khẽ luồn
tay xuống dưới. Má tôi bừng bừng, thì ra, vào những lúc như thế này, “chỗ đó”
của đàn ông cương cứng và nóng bỏng như than.
Chàng
rên rỉ, vẻ do dự đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt bùng lên như lửa thiêu. Trong
tư thế nửa quỳ giữa hai đùi tôi, chàng để tôi dẫn dắt vào nơi kín đáo nhất của
cơ thể mình. Tôi nhắm mắt, để mặc bản năng của chàng hành sự. Khoảnh khắc chàng
đi vào tôi, trời đất như quay cuồng, thân thể như bị tách thành hai mảnh. Tôi
bật khóc, muốn nắm lấy cái gì đó cho bớt đau đớn, nhưng chỉ thấy dưới thân trơn
ướt vì chiếc giường hoàn toàn trống trải, móng tay muốn bám chặt vào đâu cũng
khó. Tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng những đợt sóng nối tiếp nhau trôi đi.
Nghe
tiếng tôi nức nở, chàng dừng lại, chống người lên nhìn tôi, lồng ngực phập
phồng gấp gáp, mồ hôi trên trán chàng chảy dọc gương mặt thon dài, đọng lại nơi
chiếc cằm nhọn lún phún râu, rồi nhỏ xuống ngực tôi. Đôi mắt vằn tia đỏ của
chàng vẫn như mê loạn, nhưng gương mặt lại thoáng vẻ ngại ngần.
- Em
không sao…
Tôi
cố kìm không để nước mắt rơi, họng nghẹn đắng, gượng gạo nở nụ cười ngây ngô
của Ngải Tình. Những mong nụ cười quen thuộc ấy có thể lưu lại trong trí nhớ
của chàng một chút ký ức ấm áp khi tỉnh lại vào ngày mai.
Chàng
đã dừng lại không lâu sau đó, khoảnh khắc lên tới đỉnh điểm, giọng chàng rên
lên khản đặc:
- Ngải
Tình…
Nước
mắt ngưng đọng đã lâu, khóe mắt chẳng ngăn nổi nữa đã để từng giọt nặng nhọc
rơi xuống gối, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa xâm chiếm tim gan tôi. Thì
ra chàng vẫn luôn nhớ đến tôi…
Tôi
ngước nhìn bầu trời đêm qua giếng trời trên mái nhà, ngàn sao tỏa sáng lấp
lánh, nhưng tôi lại thấy bầu trời như đang xoay vần, vật đổi sao dời, ngàn năm
vút trôi và chúng tôi đang ở bên nhau, trong khoảnh khắc này. Tôi đã hoàn thành
cuộc biến đổi, không phải từ một thiếu nữ thành một người đàn bà, mà quan trọng
hơn, kể từ giây phút này, linh hồn của tôi sẽ gắn chặt với chàng mãi mãi, không
rời không buông.
Chàng
đang say trong giấc ngủ bình yên sau ba ngày bão tố. Tôi đưa tay vuốt nhẹ khuôn
mặt gầy gầy xương xương của chàng, khẽ lùa các ngón tay vào hàng lông mày dài
miên man của chàng, chạm đến đôi mắt sâu hun hút của chàng, đến chiếc mũi cao
thanh tú của chàng, đến bờ môi ngọt ngào của chàng. Con người mà ngày đêm tôi
mong nhớ ấy, đang ngon giấc bên cạnh tôi. Trước đây, dù có dũng cảm đến mấy,
tôi cũng không dám tưởng tượng ra cảnh tượng này…
Tôi
ngồi dậy mặc quần áo, phần thân dưới buốt xót và nóng rực như lửa đốt, mỗi cử
động dù rất nhỏ cũng như có gai nhọn đâm vào da thịt. Vệt máu trên chiếu đã
khô, phía trong đùi trên của tôi vẫn còn dính vài vệt máu đỏ tươi. Tôi nén đau,
bước xuống giường, lê ra ngoài cửa. Mỗi bước đi đều kéo theo cơn đau buốt như
xé gan xé ruột. Chả trách, hầu hết phụ nữ đều mô tả giống hệt nhau về lần đầu
tiên của mình.
Đẩy
cửa, lạnh lùng nhìn đám người đang cười đùa thô bỉ bên ngoài, tôi cất tiếng:
- Giờ thì
có thể mang chăn cho tôi rồi chứ?
Tôi
ngồi bên giường lặng lẽ ngắm Rajiva.
Hôm
qua là một ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi không sao ngon giấc vì có chàng nằm
bên cạnh. Căn phòng không còn bất cứ thứ gì khác có thể ngả lưng nên tôi đành
thu mình nằm cạnh chàng. Một đêm dài dằng dặc với những nỗi lo sợ mơ hồ, sợ
xoay người sẽ khiến chàng tỉnh giấc, sợ vô tình chạm vào người chàng, sợ thức
dậy muộn hơn chàng khiến chàng khó xử. Vì thế, tôi chỉ có thể nằm yên, không
nhúc nhích, không động đậy, toàn thân tê dại, rã rời. Trời vừa hửng sáng tôi đã
thức giấc, đi lại vận động trong căn phòng, nhưng cố gắng hết sức để không gây
ra tiếng động.
Chàng
đang say giấc, dù đã ba mươi lăm tuổi và không còn trẻ trung như mười một năm
về trước, nhưng chàng vẫn rất thuần khiết, vẫn rất hấp dẫn. Chàng trẻ hơn rất
nhiều so với những nam giới cùng tuổi khác ở thời đại này, có lẽ vì ngày này
qua tháng khác, chàng chuyên tâm tu tâm dưỡng tính nơi cửa Phật. Những nếp nhăn
mờ ảo trên vầng trán và khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp trưởng thành, già dặn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của chàng đã khá lên rất nhiều, không còn nét
tiều tụy của ngày hôm qua nữa. Khóe môi thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặt
trở nên rạng rỡ, hình như, chàng đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tôi
cứ ngồi mãi như thế mê mải ngắm nhìn thần tượng của mình. Đã về trưa mà chàng
vẫn say trong giấc ngủ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng thức dậy muộn
như vậy. Còn tôi, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, khiến tôi không sao kìm chế nổi,
gục đầu xuống, thiếp đi.
Ai
đó đang khẽ vuốt tóc tôi, tôi giật mình mở mắt, trái tim đập rộn ràng khi bắt
gặp đôi mắt màu xám nhạt long lanh như hồ nước mùa thu ấy, đôi mắt đã xuất hiện
không biết bao nhiêu lần trong từng đêm mơ của tôi ấy, đang ở rất gần.
- Chàng…
tỉnh rồi ư…
Tôi
vội đứng lên, hỏi chàng:
- Chàng
có đói không? Em đã kêu họ mang đồ ăn tới…
Tôi
cầm chiếc bát đặt ở đầu giường.
- Ôi,
nguội cả rồi. Để em bảo người hâm nóng lạ