Polaroid
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328374

Bình chọn: 10.00/10/837 lượt.

khoác lên người trang phục cô ấy chuẩn bị cho mình, đó

là một bộ Hán phục màu sắc trang nhã, rất thoải mái. Hiểu Huyên quả là người

khéo léo, hoạt bát và tinh tế hơn tôi rất nhiều.

Tôi

không muốn tiêu tốn thời gian, nên chỉ ăn qua loa rồi giục Pusyseda lên đường.

Cậu ta dặn dò vợ đôi câu rồi cùng tôi vào cung. Từ khi chiếm được thành Khâu

Từ, Lữ Quang đã ở luôn trong cung, ông ta chia cho vị vua Bạch Chấn một nửa

cung điện.

Để

gặp được Lữ Quang, chúng tôi đã tốn không ít thời gian. May mà Pusyseda là thân

tín của Bạch Chấn, nên không kẻ nào dám gây khó dễ. Trong khi chờ đợi để được

vào gặp Lữ Quang, Pusyseda tranh thủ dò la thông tin từ tai mắt của cậu ở trong

cung và được biết rằng Rajiva đã bị chuốc rượu, nhưng vẫn kiên trì kháng cự.

Pusyseda

nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm trọng:

-

Ngải Tình, lát nữa gặp Lữ Quang, chị đừng nói gì cả. Ông ta là kẻ thô bạo nóng

nảy, không biết nương tay bao giờ, chỉ có thể thuận theo ý ông ta, nếu chống

lại thì dù là thân tín, ông ta cũng sẵn sàng trừ khử.

Cậu

ta thở dài thườn thượt:

-

Anh trai tôi gặp phải ông ta đúng là gặp phải kiếp nạn!

Thư Cử

Mông Tốn, kẻ đã giết Đoàn Nghiệp và tự lập mình làm vua Bắc Lương đã đánh giá

Lữ Quang là kẻ “mê

muội, tin lời gièm pha của kẻ xấu”. Vừa nghe cháu trai nói rằng “người

Hà Tây chỉ biết đến Đỗ Tấn mà không hay Lữ Quang là ai”, ông ta đã thẳng tay

giết Đỗ Tấn, một tướng lĩnh đắc lực, một công thần. Trong chuyện chọn người kế

vị, Lữ Quang cũng có những quyết định hết sức hoang đường, khiến nhà Hậu Lương

chỉ trong vài năm ngắn ngủi sau khi ông ta qua đời đã phải thay đến ba đời vua

và sau cùng đã để mất nước. Bởi vậy, ảo tưởng có thể thuyết phục Lữ Quang từ bỏ

việc hành hạ Rajiva của tôi tan vỡ sau câu nói của Pusyseda. Muốn ông ta từ bỏ

ý định hạ nhục Rajiva, e là tôi sẽ phải đánh đổi cả tính mạng của mình. Đối với

một kẻ chẳng hề tín Phật như Lữ Quang, từ bỏ không chỉ đơn giản là việc sẽ mất

đi phần thưởng béo bở kia, mà quan trọng hơn là ông ta sẽ mất đi thể diện.

Sau

nhiều lần thông báo, khi đêm đen đã bao trùm, chúng tôi mới được xuất hiện

trước mặt Lữ Quang.

Con

người đã thay đổi cuộc đời của Rajiva ấy đang ngồi xem báo cáo về tình hình

quân sự trong đại điện, bên cạnh là bốn thanh niên chừng hai mươi tuổi, tướng

mạo khá giống Lữ Quang. Tôi đoán họ chính là đám con cháu bất nghĩa đã chém

giết lẫn nhau để tranh cướp ngôi vị sau khi Lữ Quang chết. Tuy là người tộc Đê,

nhưng tướng mạo của ông ta lại rất giống những người Hán thô kệch sống ở phương

bắc. Thời điểm này, ông ta bốn mươi bảy tuổi, đỉnh đầu trơ bóng, phần tóc ít ỏi

còn lại được quấn buộc và búi tó sau gáy, râu ria mọc lởm chởm, hai hàng lông

mày xếch ngược, dữ tợn. Nhác thấy Pusyseda, ông ta lấy giọng khách sáo mời

ngồi.

Pusyseda

cúi lạy, rồi nói với ông ta bằng tiếng Hán:

-

Anh tôi tính tình bảo thủ, không hiểu ý tốt của tướng quân, đã khiến tướng quân

phải khó xử.

Lữ

Quang chỉ nhếch mép cười, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm:

-

Pháp sư kiên cường như vậy thật khiến người ta phải khâm phục. Xem ra, ta đã

đánh giá thấp pháp sư rồi!

Pusyseda

ngẩng đầu, thận trọng nói:

-

Hôm nay tôi đến là để giúp tướng quân giành thắng lợi trong cuộc cá cược này.

Lữ

Quang nheo mày.

-

Không biết quốc sư có cao kiến gì?

Tôi

nheo mày, tôi có thể nhận ra cuộc sống đủ đầy của Pusyseda những năm qua, nhưng

không thể ngờ cậu ấy lại kế tục chức vị của cha mình ngày trước, trở thành quốc

sư của Bạch Chấn.

-

Xin tướng quân hãy tráo đổi cô gái này với em họ Aksayamati của tôi.

Lữ

Quang đưa mắt về phía tôi, thoáng chút kinh ngạc:

-

Xin quốc sư nói rõ cho ta biết, cô gái người Hán này có điểm gì hơn công chúa

Aksayamati kiều diễm, mà có thể khiến pháp sư siêu lòng?

-

Tướng quân không biết đó thôi, có rất nhiều uẩn khúc trong chuyện này.

Pusyseda

ngừng lại một lát, nhìn Lữ Quang với vẻ tự tin đắc thắng, tiếp tục nói:

-

Người cô của cô gái này năm xưa từng dạy anh tôi tiếng Hán, vốn đã có tình cảm

sâu nặng với anh tôi, nhưng vì thân phận tăng sĩ của anh ấy, đành gạt nước mắt

đi lấy người khác. Nhưng hơn mười năm qua, anh tôi vẫn không nguôi thương nhớ.

Tuy thờ Phật, nhưng dù sao anh ấy cũng là con người, cũng biết yêu biết hận,

chỉ là, người ngoài không hiểu mà thôi. Cô gái này giống hệt người con gái năm

xưa, tôi tin rằng, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, anh tôi sẽ không trái ý tướng quân

nữa. Em họ Aksayamati của tôi tuổi còn quá nhỏ, lại không thân thiết với anh

trai tồi. Tướng quân hãy tráo đổi Aksayamati với cô gái này, chắc chắn sẽ thành

công.

Lữ

Quang chừng như sắp xuôi, Pusyseda lại tiếp tục:

-

Tướng quân chỉ cần anh tôi chịu phá giới, còn việc với ai, đâu có quan trọng

gì, đúng không?

Lữ

Quang liếc nhìn tôi thêm vài lần nữa, dò xét, rồi bất giác cười vang:

-

Cũng phải, phụ nữ Khâu Từ cao lớn đẫy đà, chưa chắc đã khiến pháp sư động lòng

bằng cô gái người Hán nhỏ nhắn xinh tươi như hoa như ngọc này.

Rồi

ông ta quay sang người có vẻ nhiều tuổi nhất đứng bên cạnh:

-

Soạn nhi, đưa quốc sư và cô gái này đến chỗ pháp sư.