
, dưới cằm râu đâm lên lởm chởm, khuôn mặt chàng đỏ gay
gắt như sắp bốc hỏa. Mười một năm trôi qua, nhưng chàng vẫn cuốn hút như ngày
nào. Chỉ có điều, tháng năm vô tình đã in lên vầng trán chàng những nếp nhăn mờ
ảo. Mấy ngày qua, chịu cảnh dày vò, o bế, chàng tiều tụy, bờ phờ hơn, bờ môi
tái xám, nứt nẻ. Vết máu khô dính trên khóe môi nứt vỡ, trông giống hệt một vết
răng cắn chặt.
- Rajiva…
Càng
nhìn chàng, lòng càng đau đớn như có ai vò xé. Chịu nhục mạ, chịu đày đọa thế
này, người bình thường liệu ai có thể cầm cự được như chàng? Không phải chàng
gắng sức để bản thân không phá giới, mà chàng đang ra sức bảo vệ đức tin của cả
cuộc đời mình. Lữ Quang hành hạ chàng khổ sở như vậy, chỉ vì vụ cá cược nực
cười đó ư?
Đôi
mắt thất thần ngước nhìn tôi, rồi đột nhiên tròng mắt mở rộng, một tia sáng
chiếu ra từ con ngươi màu xám nhạt ấy, vẻ ngỡ ngàng rào đón khắp gương mặt tôi.
Đôi môi nứt nẻ hé mở, khóe môi khẽ động đậy, mỏng và nhẹ như sự run rẩy của một
chiếc lá khô trong gió.
- Là
em, em đã trở về…
- Ngải…
Tình…
Những
thanh âm tắc nghẹn, run rẩy ấy phải gắng gượng lắm mới bật ra được, sau khi đôi
mắt màu xám nhạt đã vân du hồi lâu trên khuôn mặt tôi. Nhưng ngay lập tức,
khuôn mặt nóng bừng lộ vẻ xấu hổ, chàng khép chặt đôi vai lại, toàn thân run
rẩy, quay đầu đi, giọng chất chứa nỗi buồn tủi, khổ sở:
- Đừng
nhìn ta…
- Rajiva…
Trái
tim tôi như tan nát! Một bậc cao tăng thanh cao nhường ấy lại phải chịu đựng sự
sỉ nhục này, lòng nào có thể không xót xa!
- Đừng
khóc…
Chàng
quay đầu lại nhìn, cánh tay dài gầy guộc từ từ vươn ra như muốn vuốt ve khuôn
mặt tôi, nhưng khi vừa chạm đến, cánh tay đã vội thu về, hai mắt chàng nhắm
lại, tay phải nắm chặt chuỗi tràng hạt đã sờn bạc, cũ mèm, không còn nhận ra
màu sắc lúc đầu nữa. Chàng lần tràng hạt tụng kinh, như thể tôi chỉ là không
khí. Đó là chuỗi hạt tôi tặng chàng hơn hai mươi năm về trước. Bên tay trái
chàng là chiếc vòng mã não màu đỏ, trong suốt, kể cả chiếc vòng ấy cũng đã được
mười năm tuổi.
- Rajiva,
chàng sao vậy?
Nhìn
thấy thứ duy nhất trên người chàng là chuỗi hạt và chiếc vòng năm xưa, tôi cắn
răng cố ngăn những giọt nước mắt cứ trực trào ra.
Mong
muốn sinh ra ảo giác, là cái vốn dĩ không có thực. Dục vọng khiến người ta u
mê, không có gì tồn tại trên cõi đời này cả.
Chàng
vẫn nhắm chặt mắt, giọng như lạc đi khi đọc mấy câu kệ bằng tiếng Hán, rồi
chàng lại tiếp tục tụng niệm.
Tôi
đưa tay lau nước mắt, có lẽ chàng nghĩ tôi chỉ là ảo giác. Chàng vẫn ngồi yên
trên nền nhà. Tuy có thảm trải, nhưng kể cả vào mùa hè, đêm ở ốc đảo vẫn rất
lạnh. Tôi đứng lên, bước ra cửa, thấy Lữ Soạn và đám lính đang trò chuyện, hắn
vẫn chưa đi ư? Tôi lên tiếng yêu cầu một tấm chăn, Lữ Soạn cười vang, buông
giọng ỡm ờ:
- Không
cần bất cứ thứ gì mà vẫn khiến hắn phá giới mới được!
Tôi
sa sầm mặt mày, đòi thêm một cốc nước. Lữ Soạn sai người đi lấy, rồi quay ra
hếch mắt nhìn tôi:
- Tranh
thủ thời gian đi, ta còn phải về báo cáo với cha ta. Còn nữa, nhất thiết phải
“làm” trên giường đấy!
Hắn
hất hàm về phía khung cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn theo, một lỗ hổng hình quả trám
trên khung cửa sổ đang chiếu thằng vào vị trí chiếc giường trong căn phòng. Bọn
chúng thật vô nhân tính! Hắn muốn chứng kiến tận mắt thì mới yên lòng ư? Chúng
coi đây là một trò đùa, là một trò cá cược bệnh hoạn ư?
Nỗi
căm hờn khiến tôi chỉ muốn hất cả cốc nước vào mặt hắn, phải hít thở nhiều lần
tôi mới lấy lại được sự bình tĩnh và trở lại căn phòng. Tiếng cười giễu cợt của
hắn văng vẳng phía sau:
- Nếu
không xong thì đến hầu ta nhé!
Tôi
ghê tởm loại người này, chỉ muốn ngay lập tức hét vào mặt hắn kết cục thảm hại
của hắn sau này!
- Rajiva,
uống chút nước đi.
Tôi
vừa khẽ gọi, vừa đặt cốc nước kề sát miệng chàng. Có lẽ vì quá khát, chàng
không từ chối, cứ thế nghiêng đầu uống sạch cốc nước trên tay tôi. Tôi lấy khăn
tay, lau những giọt nước vương trên vành môi chàng.
Chàng
chăm chú nhìn chiếc khăn trên tay tôi. Tôi mỉm cười:
- Chàng
còn nhớ chiếc khăn tay này không? Chàng
đã tặng cho em đó. Chàng nói rằng không thấy em dùng khăn tay bao giờ, lấy tay lau
miệng không vệ sinh chút nào. Chiếc khăn này em vẫn luôn giữ bên mình, chưa khi
nào lấy ra dùng cả, vì thấy tiếc…
Đột
nhiên tôi rơi vào lồng ngực nóng bỏng của chàng, tim chàng đập dữ dội bên tai
tôi. Khuôn mặt nóng rực cọ xát trên cổ tôi, những đường gân trên cổ chàng nổi
lên giật giật như đang gẩy vào tim tôi. Tay chàng lồng vào tóc tôi, mơ hồ khẽ
rên tên tôi.
Tôi
ngã vào lòng chàng, vòng tay quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên xa lạ. Làn da
trần, nóng bỏng phủ lên gương mặt tôi, một đợt sóng khác thường lan toả toàn
thân, tôi như đang bị thiêu đốt.
Chàng
khẽ đẩy tôi ra một khoảng nhỏ, ánh mắt mê loạn sục sạo da diết gương mặt tôi.
Tôi chưa kịp mở lời, thân thể chàng đã áp sát và hôn riết lấy tôi.
Nụ
hôn của chàng không dịu dàng như trong hồi ức, mà hổn hển tách môi tôi ra và
gần như điên cuồng khuấy động. Hơi rượu nồng nặc trong miệng, trùm lên lưỡi
tôi. Những s