
ợi râu dày lởm chởm cọ lên má tôi ram ráp. Hơi thở của chàng càng
lúc càng gấp gáp, chàng ghì mạnh tôi xuống nền nhà, toàn thân phủ lên mình tôi.
- Rajiva…
Tôi
lấy cánh tay nhăn lại, thì thầm bên tai chàng:
- Chúng
ta hãy lên giường.
Chàng
dừng lại, dường như có chút tỉnh táo, buông cánh tay đang ghì lấy tôi ra, cắn
mạnh vào vành môi đã nứt toác, một tia máu rỉ ra, nhuộm đỏ đôi môi vốn khô nẻ.
Lệ
rơi chan hòa, chàng khổ sở nhẫn nhịn, gắng gượng kìm chế bản thân. Nếu còn cách
khác, tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng. Nhưng đám người bên ngoài kia là
những kẻ điên loạn, bọn họ nắm quyền sinh sát trong tay. Tôi và chàng chỉ là những
kẻ yếu trong thời loạn này. Để sinh tồn, đêm nay, chúng tôi phải hoàn thành
“nghi lễ trưởng thành” trước mắt kẻ khác.
Tôi
gạt đi nước mắt, định thần lại, khoác lên người chàng chiếc áo dài đã rơi sang
bên. Sau đó đặt tay chàng lên vai tôi, từng bước nặng nề dìu chàng đến chiếc
giường ô nhục. Phật tổ, xin hãy thấu hiểu tấm lòng thành kính của đệ tử của
Ngài, xin hãy thương xót chàng. Chàng kìm chế, nhẫn nhịn, đã làm được điều
người thường không thể làm được. Bởi vậy, xin Ngài, hãy giáng tội lên con, con
bằng lòng thay chàng hứng chịu mọi sự trừng phạt.
Cơ
thể chàng trĩu nặng, toàn bộ trọng lượng của chàng gần như đè cả lên vai tôi.
Chúng tôi cùng bước đi loạng choạng, ánh mắt không kìm được khẽ lướt trên người
chàng, trái tim bỗng đập cuồng loạn. Dù đã cố nhẫn nhịn, dưới tác dụng của
thuốc, chàng vẫn có ham muốn như những người đàn ông bình thường khác. Đó là
bản năng của con người, bản năng mà ngay cả Phật tổ cũng không thể xóa bỏ được.
Vậy thì, chí ít trong đêm nay, hãy để chàng làm một người đàn ông bình thường.
Chàng
rã rời đổ xuống người tôi, vẫn cố cắn chặt môi, nhưng đôi mắt theo sát tôi từng
giây từng phút, trong sâu thẳm đôi mắt ấy là khát khao cháy bỏng của một người
đàn ông bình thường. Tôi hít một hơi sâu, đưa tay cởi áo. Hán phục rất đơn
giản, chỉ cần mở hết các nút áo là bộ đồ nội y hiện đại của tôi đã phơi bày
trước mặt chàng. Mặt nóng bừng, mũi lấm tấm mồ hôi, tôi dừng lại, không dám cởi
tiếp nữa, vì tôi biết bên ngoài cửa sổ hình quả trám kia còn có rất nhiều con
mắt tà ác đang hau háu dõi theo.
Tay
phải chàng nắm chặt chuỗi tràng hạt, tôi muốn lấy ra, đặt lên kệ đầu giường,
nhưng chàng không nói không rằng, xiết chặt tràng hạt. Tôi dịu giọng thuyết
phục cũng chỉ có thể quấn tràng hạt quanh cổ tay chàng.
Chàng
nằm nghiêng, gần tôi trong gang tấc, đôi mắt màu tro nhạt lấp lánh, dục vọng
dâng trào như làn sóng. Bàn tay nóng ran của chàng vuốt ve thân thể tôi, vụng
về lướt nhanh một đường từ cổ tới ngực rồi xuống eo. Tôi vòng tay vít cổ chàng,
liếm khóe môi bị rách, cảm giác mằn mặn chui vào cuống lưỡi, chàng đau đớn khẽ
rên lên thành tiếng, rồi đột ngột cúi đầu ngậm chặt lưỡi tôi. Thân hình mảnh
khảnh của chàng che phủ thân thể tôi, hơi thở hổn hển.
Hơi
rượu trong miệng chàng rất khó chịu, không biết bọn họ đã ép chàng uống nhiều
tới mức nào. Một người chưa từng chạm đến một giọt rượu như chàng, dưới tác
động của men say và xuân dược còn có ý thức được rằng người chàng đang đối diện
là tôi không? Tôi muốn tin rằng chàng vẫn giữ được dù chỉ là rất ít sự tỉnh
táo, đủ để nhận ra sự tồn tại của tôi và vì có tôi nên chàng mới yên lòng chấm
dứt chuỗi ngày chịu đựng khổ sở và để dục vọng phơi bày tự nhiên như vậy.
Tôi
cười buồn, rút lại những ý nghĩ chua chát. Bây giờ là lúc nào mà tôi vẫn còn
suy nghĩ những điều vẩn vơ như thế. Tôi cần nghĩ xem phải nhanh chóng tiến hành
việc đó ra sao. Vì chỉ như thế, đám người ngoài kia mới buông tha cho chúng
tôi, bằng không, những kẻ chẳng có chút tín ngưỡng gì ngoài kia có thể sẽ sử
dụng nhiều thủ đoạn tàn bạo hơn nữa để dày vò chàng. Chàng đã gắng gượng suốt
ba ngày rồi, cơ thể và tinh thần đều đã mệt mỏi, chàng cần được nghỉ ngơi.
Lịch
sử chép rằng chàng đã phá giới, vậy tôi sẽ tình nguyện làm việc đó thay
Aksayamati. Tình yêu vốn ích kỷ, thay đổi lịch sử thì đã sao? Tôi chỉ biết rằng
tôi yêu chàng và tôi muốn được trở thành “đối tượng phá giới” của chàng. Sau
này dù chàng có hối hận, tôi cũng cam lòng.
Ý
nghĩ đó khiến tôi thêm can đảm, tôi đưa tay lên vuốt ve lưng chàng. Làn da
chàng bóng mịn, trơn mượt. Di chuyển dần xuống dưới, cảm giác các cơ bắp của
chàng đang căng dần lên trong lòng tay tôi. Chàng như đang gồng mình lên, mũi
tên đã được căng trên dây cung, chàng muốn lao tới, nhưng lại không biết cách,
gương mặt lộ vẻ băn khoăn, bối rối.
Bàn
tay đã chạm đến quần lót của tôi, chàng gắng sức giật ra, nhưng tôi ngăn lại:
- Đừng
vội, để em.
Sau
khi trút bỏ quần lót, tay tôi ướt đẫm, không dám nhìn chàng, nhắm mắt lại, cầu
mong chàng mau chóng kết thúc.
Cơ
thể phơi trần hồi lâu đã thoáng chút tê lạnh, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi
mở mắt ra, thấy chàng trong tư thế thân trên hơi chống lên, hơi thở gấp gáp,
ánh mắt mê loạn, nhưng có vẻ chần chừ, khổ sở. Khen thay cho ý chí và sự kiên
định của chàng, đó là điều mà không phải ai cũng làm được. Tới m