
:
- Huynh
ấy hiện đang ở chỗ tướng quân Lữ Quang, cô nương gặp huynh ấy có việc gì vậy?
- Vì
một mối ân tình.
Tôi đáp
một cách mơ hồ:
- Nhờ
phu nhân nhắn giúp với đại nhân, rằng Ngải Tình đã về.
- Ngải
Tình ư?
Cô
ấy nhắc lại tên tôi và như đang tìm kiếm điều gì đó, sau đó thì có vẻ giật
mình, nhìn tôi trân trân.
- Thì ra
cô nương chính là cô gái sống trong căn phòng đó?
Tôi
ngẩn ngơ, căn phòng của tôi, vẫn được lưu giữ ư?...
- Xin phu
nhân đừng hiểu lầm, căn phòng đó là do pháp sư sắp xếp cho tôi, không liên quan
đến Pusyseda.
- Tôi
hiểu chứ. Mỗi lần về nhà, huynh ấy lại đến phòng cô nương ngồi thiền rất lâu.
Cô
ấy mỉm cười:
- Thật
không ngờ, cô nương lại trẻ trung như thế!
Tôi
gượng cười, thực ra tuổi của tôi, ở thời đại này đã là bà mẹ của mấy nhóc tỳ
rồi ấy chứ. Chỉ là, 1650 năm về trước, thời đại mà tuổi thọ bình quân của con
người chưa đến năm mươi tuổi và ngành công nghệ mỹ phẩm chưa phát triển, thì
ngoại hình của tôi chẳng khác nào thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Cô
ấy sai người hầu vào cung nhắn gọi Pusyseda. Sau đó mời tôi ngồi, lời nói, cử
chỉ đều rất nhã nhặn, từ tốn. Không thể không khen ngợi Pusyseda đã chọn được
một người vợ tuyệt vời.
Một
vài cái đầu bé con lấp ló ngoài cửa, những con mắt tròn to, lấp lánh, chăm chú
nhìn tôi. Cô gái cất tiếng gọi, một chú nhóc mập mạp dắt theo một cô nhóc nhỏ
hơn khật khưỡng chạy vào..
Những
đứa bé mới đáng yêu làm sao! Chú nhóc là anh, cô nhóc là em, một bé năm tuổi
một bé ba tuổi. Cả hai nhóc đều có tên bằng tiếng Tochari, nhưng Pusyseda còn
đặt tên tiếng Hán cho chúng nữa. Anh tên Cầu Tư, em tên Vịnh Tư.
- Tướng
công nhà tôi say mê “Kinh thi”, nên đã dựa vào bài “Hán Quảng” trong “Kinh thi”
để đặt tên cho các con.
Khuôn
mặt cô gái ửng hồng, nụ cười ý nhị nở trên khóe môi, dường như đang nhớ lại một
kỷ niệm đẹp đẽ nào đó.
Tôi
ngỡ ngàng. Bài thơ trữ tình, lay động tâm can. Chàng trai nọ theo đuổi cô gái
người Hán bên
dòng sông Hán, sông Hán rộng lớn, nước chảy xiết, muốn bơi sang bờ bên cạnh là
điều không thể, bè gỗ cũng không thể đưa chàng trai đến bên cô gái. Theo đuổi
không thành, cô gái đi lấy người khác, chàng trai vẫn ngày ngày cặm cụi cắt cỏ
chăn ngựa giúp cô gái.
“Núi
nam có cây trụi cao,
Mọi
người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các
cô sông Hán dạo chơi,
Đoan
trang chẳng thể trao lời cầu mong.
Kìa
con sông Hán mênh mông,
Chớ
toan lặn lội mà hòng vượt qua.
Trường
giang mờ mịt chảy xa,
Kết
bè chẳng thể dùng mà lướt đi.
Bụi
cây lộn xộn đẹp xinh,
Tôi
lo cắt loại cây kinh mà dùng.
Nếu
nàng nay đã theo chồng,
Xin
nuôi giùm ngựa cho lòng đẹp vui.
Rộng
thay sông Hán cách vời!
Chớ
toan lặn lội vượt khơi mà hòng.
Trường
giang xa tít muôn trùng,
Thả
bè chẳng thể xuôi dòng mà đi.
Bụi
cây lộn xộn đẹp cao,
Thì
ta vội cắt cây lâu mà dùng.
Nếu
nàng nay đã thao chồng,
Ngựa
câu nuôi giúp thì lòng cũng cam.
Rộng
thay sông Hán xa xăm!
Cho
nên không thể lặn ngầm mà qua.
Trường
giang mờ mịt chảy xa,
Kết
bè chẳng thế dùng mà lướt đi”[25'>
Là
ai đang thương ai đang nhớ ai?
Tôi
ôm những đứa trẻ bụ bẫm vào lòng, ngắm nhìn đôi mắt màu xám nhạt thừa hưởng từ
người cha của chúng. Giây phút ấy, tôi như được thấy lại Pusyseda hồi nhỏ, thấy
lại chú nhóc hay nhõng nhẽo bày trò, nũng nịu đòi tôi hát cho nghe ấy. Mới đấy
mà đã hai mươi năm. Chú nhóc năm nào giờ đây đã có con bồng con bế. Trước khi tôi
ra đi, cậu ta nói sẽ hạnh phúc và bây giờ, hạnh phúc ấy hiện rõ ở người vợ nhu
mì, hiền thục và những đứa con đáng yêu này đây.
Tiếng
bước chân dồn đạp ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, tay vịn vào khung
cửa, nhìn tôi ngỡ ngàng:
-
Ngải Tình, là chị thật ư...?
Tôi
đứng lên, mỉm cười, nhưng sao sống mũi cay cay.
Cậu
ta đi như lao về phía tôi, cứ cái đà ấy, với sự hiểu biết của tôi về cậu ta thì
chắc là định bước tới ôm lấy tôi. Tôi bối rối vì vợ cậu ta đang đứng bên cạnh.
May mà mấy đứa nhóc đã cứu nguy cho tôi. Chúng lon ton chạy đến, sà vào lòng
cha, chặn vòng tay đang dang rộng về phía tôi lại.
Vợ
cậu ta cũng đứng lên, nụ cười ngọt ngào, nhìn những đứa trẻ cuộn tròn trong
lòng Pusyseda. Rồi cô ấy bước đến, kéo lũ trẻ ra, nhẹ nhàng nói với chồng:
-
Để thiếp đưa các con đi tắm, chúng nô đùa cả ngày, bụi bám đầy người rồi.
Rồi
quay lại gật đầu với tôi:
-
Cô Ngải Tình ngồi chơi, tôi xin phép.
Cảm
tình với cô gái lại tăng thêm một bậc nữa. Quả là một phụ nữ hiểu biết. Chả trách,
cô ấy đã khiến “lãng tử” Pusyseda quay
đầu.
Khi
chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi dành chút thời gian quan sát thật kỹ Pusyseda
của mười năm sau. Cậu ta vạm vỡ hơn trước, cũng học theo các nam giới Khâu Từ
khác để râu, những nếp nhăn hằn trên khóe mắt, khi cười càng lộ rõ vẻ từng trải
và dấu ấn năm tháng. Sức lôi cuốn của vẻ đẹp nam tính tỏa ra triệt để.
-
Già rồi.
Cậu
ta