
ắc đỏ vương lên những bức tranh
chân dung của tôi. Cơ thể tôi ngày càng mệt mỏi, rã rời, đầu óc quay cuồng hỗn
loạn, trong khoảnh khắc, mọi thứ bỗng trở nên tịch lặng.
Tôi
gắng mở mắt, đây là căn phòng của tôi, Pusyseda ngồi bên cạnh, hai mắt thâm
quầng. Thấy tôi tỉnh lại, cậu ta cuống quýt hỏi han đủ thứ.
Tôi ra
hiệu muốn uống nước, Pusyseda vội mang đến một cốc nước nóng. Hơi ấm của nước
lan tỏa khắp cơ thể, tôi đã lấy lại được một chút cảm giác. Tôi lặng nhìn cậu
ta, không muốn nói năng gì, cũng không đủ sức để cất lời.
- Ngải
Tình, đừng nhìn tôi như vậy!
Cậu ta
nghiêng đầu tránh đi, giọng nói nghẹn ngào:
- Kể từ
lúc chị ngắm nhìn những bức vẽ đó, tôi biết mình đã thua. Thực ra, tôi chưa bao
giờ thắng. Chị luôn thuộc về anh ta, mười năm trước đã như vậy rồi.
Cậu ta
hít một hơi rất sâu, gắng giữ cho hơi thở ở trạng thái bình thường.
- Anh
ấy sắp về rồi. Tôi đã cử người đi thông báo.
Tôi
kinh ngạc bật dậy, nhưng cơn đau khiến tôi đổ xuống. Pusyseda vội lao đến giữ
chặt lấy tôi, ánh mắt đau khổ xen lẫn lo âu nhìn tôi, giọng nói đầy xúc động:
- Khi
nào Rajiva về đây, tôi sẽ xin với đức vua cho phép anh ấy hoàn tục. Nếu anh ấy
không đồng ý, tôi sẽ dần cho một trận.
- Không
được!
Tôi
thốt lên trong hơi thở cực nhọc.
- Vì
sao?
Cậu ấy
kề sát mặt tôi, nỗi bi ai hiển hiện trên nét mặt.
- Hai
người yêu thương nhau kia mà? Vì sao phải đày đọa bản thân như vậy? Nếu thật
lòng yêu chị, anh ấy nên từ bỏ thân phận tăng sĩ của mình.
Nước
mắt lăn dài trên má.
-
Pusyseda, không kịp nữa rồi…
Vết
thương lâu lành, hai lần chảy máu cam và một lần thổ huyết, tôi biết sức khỏe
của mình đã chịu tổn thương khá nghiêm trọng qua những lần vượt thời gian, mặc dù
không biết đã mắc bệnh gì, nhưng tôi hiểu rằng mình không thể tiếp tục ở lại,
tôi phải nhanh chóng quay về. Tôi nghĩ vết thương của tôi không chỉ đơn giản là
cánh tay sắp gãy kia. Tôi cay đắng nhận ra rằng, thay đổi lịch sử thì phải trả
giá.
- Hãy
trả lại tôi chiếc vòng đó…
Tôi thốt
lên từng tiếng khó khăn
- …Nếu
cậu không muốn tôi chết…
- Ngải
Tình!
Cậu ta
ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào:
- Là
lỗi của tôi, tôi đã ép chị ở lại, mà quên rằng, tiên nữ không thuộc về nơi này…
Pusyseda
nhẹ nhàng ngả đầu tôi xuống gối, những giọt đau thương đọng trên khóe mắt, vành
môi run run.
- Tôi
trả chị về trời.
Khâu Từ
vốn ít mưa, mùa thu lại càng khô nẻ. Nhưng vào ngày cuối cùng tôi ở đây, cơn
mưa giăng giăng ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, lạnh lẽo và thê lương như tâm
trạng của tôi lúc này. Pusyseda cho mọi người trong phủ nghỉ làm một ngày, để
không ai bị choáng váng trước sự biến mất kỳ lạ của tôi. Sức khỏe yếu ớt, nên
chỉ với một bên tay trái, tôi không thể tự mặc áo chống phóng xạ, Pusyseda đón
lấy chiếc áo, giúp tôi.
Nếu
không bị ốm, chắc chắn khuôn mặt tôi đã đỏ gay đỏ gắt. Đây là lần đầu tiên
trong đời tôi để một người con trai mặc áo cho mình và người đó lại áp sát thân
mình vào người tôi thế này. Tôi tựa vào khuôn ngực vạm vỡ của Pusyseda, hai má
nóng bừng, vừa hướng dẫn cậu ta kéo những chốt khóa phức tạp. Tuy hơi vụng về
nhưng cậu ta rất tập trung, thận trọng và tỉ mỉ, vừa thao tác vừa không ngừng
hỏi tôi, có đau không.
Khuôn
mặt cậu ấy cũng ửng đỏ, nhưng đôi mắt ắp đầy nỗi buồn thương vô hạn, khiến tôi
không dám nhìn. Cánh tay bị thương của tôi sưng tấy nghiêm trọng, không sao đút
vừa tay áo, mồ hôi ướt đầm vầng trán. Cậu ta lập tức dừng lại, nâng cánh tay
của tôi lên ngắm nghía với vẻ xót xa. Tôi ra hiệu cho cậu ta tiếp tục. Pusyseda
cắn răng, dường như phải tốn sức lắm để có thể luồn tay áo qua cánh tay tôi.
Khi lớp vải cọ vào vết thương, tôi như muốn ngất đi vì nhức buốt.
- Tôi
chưa bao giờ mất nhiều thời gian để mặc quần áo như thế này.
Tôi nén
cơn đau, mỉm cười với cậu ta.
Pusyseda
có chút ngạc nhiên, miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó.
- Đây
cũng là lần đầu tiên tôi giúp phụ nữ mặc quần áo.
Ánh mắt
cậu ta dừng lại nơi miếng ngọc hình sư tử trên cổ tay tôi, với tay chạm khẽ:
- Hứa
với tôi, chị sẽ luôn đeo nó bên mình, để thỉnh thoảng còn nhớ đến tôi.
Tôi gật
đầu, cảm giác như sắp nghẹt thở trong bầu không khí ngậm ngùi này, tôi gắng sức
diễn một nụ cười ngô nghê “thương hiệu” Ngải Tình.
-
Pusyseda, tiết lộ cho cậu biết “định luật ba không” mà các bạn nam trường tôi
khi theo đuổi các bạn nữ luôn ghi nhớ.
Pusyseda
quả nhiên rất tò mò.
- “Định
luật ba không” ư?
Tôi
cười.
- Bụt
chùa nhà không thiêng. Chia tay rồi là không vương vấn. Con gái không phải lá
mùa thu.
Cậu ta
lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, điệu bộ rất mắc cười, sau đó quay ra chọc tôi:
- Cho
chị thêm một cơ hội cuối cùng, đừng để đến khi đám phụ nữ xinh đẹp vây lấy tôi
mới lại hối hận.
Tôi
cười vang, mặc cho cánh tay bị thương truyền đến cơn nhức nhối. Đã rất lâu rồi
mới lại được thấy Pusyseda vui vẻ như vậy.
Cậu ta
giúp tôi khoác bộ Hán phục ra bên ngoài lớp áo chống phóng xạ, rồi xách hai
chiếc ba lô Northface đến trước mặt tôi.
- Tôi
không muốn chị vác theo hai cái ba lô khổng lồ này. Chị yếu như vậy…
-