Duck hunt
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327723

Bình chọn: 8.5.00/10/772 lượt.

người biết đến sự tồn tại của cậu ấy? Hoạt hình Nhật Bản đã trở thành một

phần không thể thiếu trong đời sống của giới trẻ, nhưng thử hỏi có bao nhiêu

bạn trẻ biết rằng, các nhân vật quen thuộc với tên gọi thường khiến chúng ta

níu lưỡi khi đọc như:

Asura,

Dragon, Yaksha, Gandharva, Garuda, Kinnava, … đều là thành quả dịch thuật của

Rajiva?

Tôi uể

oải lôi đồ nghề ra, mặc lòng có thích hay không, lúc này tôi phải làm một việc

gì đó mới được. Nếu không, đầu óc tôi sẽ nổ tung vì những suy nghĩ chất ngất,

hỗn độn mất! Lúc đầu tôi một mực từ chối sự giúp đỡ của Pusyseda, nhưng cậu ta

nằng nặc giằng lấy thước cuộn nên tôi đành để mặc cho cậu ta giúp.

Buổi

tối, chúng tôi dựng trại trên nền đất cũ hoang tàn, đổ nát của thành phố cổ.

Ngồi bên đống lửa gặm bánh nướng Khâu Từ trệu trạo nhai, nuốt từng miếng, tôi

nhanh chóng “bỏ cuộc”, đưa mắt về phía toà thành hoang phế trong đêm u tịch.

Không biết giờ này cậu ấy đang ở đâu? Có đang ngồi trước đống lửa và bận lòng

về “ai đó” như tôi không? Còn nhớ lần đầu tiên gặp Rajiva, cũng vào một đêm

tháng 10 giữa sa mạc mênh mông hoang vu. Khi ấy cậu vẫn là một thiếu niên, đôi

mắt long lanh, chăm chú nhìn tôi đầy vẻ hiếu kỳ.

- Chị

đang nghĩ gì thế?

Một cốc

nước được đẩy đến trước mặt tôi, ánh lửa bập bùng trong mắt Pusyseda, cậu ta

giống Rajiva quá!

Tôi đón

lấy cốc nước, áp tay vào sưởi ấm.

- Nơi

đây từng là Đô hộ phủ của Ban Siêu tại Tây Vực, 16 năm chinh chiến của cha con

Ban Siêu đã làm thay đổi lịch sử Tây vực và cả lịch sử Khâu Từ.

Pusyseda

ngồi xuống bên cạnh tôi, hướng mắt vào đống lửa.

- Kể

cho tôi nghe về ông ấy đi.

- Tôi

rất ngưỡng mộ Ban Siêu. Cha ông là Ban Bưu, anh trai là Ban Cố, em gái là Ban

Chiêu, họ đều là những nhà sử học và nhà văn nổi tiếng thời Hán. Bản thân ông

lúc đầu cũng theo nghiệp văn chương nhưng sau đó đã bỏ bút để cầm gươm.

Tôi

nhấp một ngụm nước, hồi tưởng lại gia đoạn lịch sử hào hùng ấy.

- Hán

Vũ Đế hạ lệnh cho Trương Khiên “khai thông” Tây vực, thi hành chính sách kết

giao hoà hảo, chỉ cần các tiểu quốc Tây vực thuận theo nhà Hán, không những

không phải cống nạp, mà còn được Hán

triều ban thưởng và cấp cho các kỹ thuật tiên tiến của Trung Nguyên. Thái độ

cầu hoà này khác hẳn với chính sách xâm chiếm tàn bạo của quân Hung Nô đối với

Tây vực. Bởi vậy, trong một thời gian dài, Tây vực đã hoàn toàn quy thuận triều

Hán, khiến quân Hung Nô vô cùng tức tối. Nhưng đến cuối đời Hán, Vương Mãng

soán ngôi, thiên hạ đại loạn, quân Hung Nô được dịp ngóc đầu dậy, khống chế

toàn bộ Tây vực. Đến khi Minh Đế, con trai của Quang Vũ Đế lên ngôi mới phải

Đậu Cố điều binh tấn công quân Hung Nô ở phía Bắc. Từ đó, lịch sử đã viết những

trang hào hùng về cuộc đời người anh hùng Ban Siêu.

Thành

quách tiêu điều ủ mình trong gió thu se sắt là chứng tích của những tháng năm

huy hoàng ấy. Ban Siêu cùng với đội quân 36 người của mình đã chiến đấu và tiêu

diệt 130 tên địch, từ chiến thắng đó, người đời mới có câu ngạn ngữ “không vào

hang cọp làm sao bắt được cọp con”. Khi Hán Chương Đế quyết định từ bỏ tây vực

và hạ chiếu triệu hồi Ban Siêu về Trung Nguyên, ông đã kháng chỉ và cùng các

tộc người Tây vực kiên trì trấn giữ Salaq suốt năm năm trời. Số binh lính người Hán

dưới quyền chỉ huy của ông không nhiều, nhưng ông đã thuần phục được các tiểu

quốc Tây vực bằng nhân cách và tài trí của mình.

Sau rất

nhiều nỗ lực của cha con Ban Siêu,

Khâu Từ đã quy thuận nhà Hán. Vương triều nhà Bạch do Ban Siêu dưng lên đã cai

quản Khâu Từ gần tám trăm năm. Nhưng đến thời kì này, Khâu Từ không còn nghe

theo hiệu lệnh của Trung Nguyên nữa, nên mới dấy lên cơn binh biến, để rồi mười

một năm sau, Rajiva sẽ phải đối diện với bước ngoặt lớn trong cuộc đời.

Trái

tim như vỡ ra, rỉ máu, cảnh sắc trước mắt như cũng nhuốm một màu sẫm đỏ. Tôi

nhắm mắt lại.

- Sao

chị không kể tiếp?

- Cậu

là người khâu Từ kia mà, sao lại không hay biết về giai đoạn lịch sử này?

Mở mắt

ra, sắc đỏ biến mất, chỉ thấy đôi mắt Pusyseda long lanh, dò xét. Tôi

cười buồn.

- Tôi

không sao, không cần nghĩ cách làm thay đổi tâm trạng của tôi đâu.

Cậy ấy

mỉm cười, rồi yên lặng.

- Quan

hệ giữa cậu và Bạch Chấn thế nào?

Cậu ta

nheo mày.

- Vẫn

ổn, sao chị hỏi chuyện này?

Tôi do

dự nhưng rồi vẫn quyết định nói ra:

- Cậu

đừng làm quân nhân nữa, được không?

Pusyseda

tỏ ra kinh ngạc, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

- Có

thể cậu cho rằng lời nói của tôi là hàm hồ, nhưng hãy tin tôi, những gì tôi nói

đều là sự thật.

Tôi

nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chậm rãi buông từng tiếng:

- Ngày

sau, Khâu Từ sẽ trải qua biến cố rất lớn, gia nhập quân đội sẽ nguy hiểm đến

tính mạng. Hãy kết thân với Bạch Chấn, người đó rất có thể sẽ là chỗ dựa của

cậu trong tương lai.

Pusyseda

dường như quá đỗi kinh ngạc, trầm ngâm hồi lâu. Lúc sau mới nhếch môi cười rất

khó khăn:

- Không

ngờ, chị cũng đã tiết lộ cho tôi biết trước tương lai của mình.

Chưa

hết ngạc nhiên, bàn tay tôi đã bị cậu ta nắm chặt, giọng nói dịu dàng đến bất

ngờ.

- Ở lại

bên tôi, cùng tôi vượt qu