
vội vã rời phủ cùng ngự y, tôi nằm trên giường suy nghĩ mông lung. Rốt cuộc là
vì sao? Lẽ nào, vì tôi sử dụng cỗ máy vượt thời gian quá nhiều lần, nên đã bị
nhiễm phóng xạ? Cánh tay tôi, liệu có tàn phế?
Càng
nghĩ càng sợ hãi, không chịu nổi nữa, tôi bèn ngồi dậy. Tôi nói với cô người
rằng tôi muốn một mình yên tĩnh, sau đó tôi cắn răng chịu đau, lê bước đến
phòng Pusyseda. Chắc chắn cậu ta đã cất giấu chiếc đồng hồ ở một nơi nào đó rất
kín đáo. Tôi gõ nhẹ vách tường, rồi lật tìm trong tủ sách. Chỉ dùng được một
bên tay nên động tác rất chậm. Trong lòng bồn chồn, lo lắng, không biết khi nào
cậu ta sẽ về?
Tôi bám
vào thành giường, quỳ xuống, thò tay vào gầm giường tìm kiếm. Hình như tay tôi
chạm phải một vật gì đó, tôi mừng rỡ, kéo ra ngoài. Đó là một chiếc hộp gỗ hình
chữ nhật rất bình thường, chỉ rộng bằng tờ giấy A8. Tôi cuống quít mở hộp và
toàn thân như hóa đá.
Chỉ vài
ba nét phác họa nhưng đã tái hiện được hình ảnh một cô gái với nụ cười rạng rỡ,
sống động, trang phục giản dị, gương mặt tươi tắn, người đó chính là tôi! Bức
họa được vẽ bằng giấy nháp và bút chì của tôi.
Trang
tiếp theo là một bức vẽ bán thân của tôi, đôi mắt trong sáng, lí lắc, nụ cười
ngây ngô đậu trên khóe môi. Tiếp theo nữa là bức vẽ tôi cưỡi trên lưng lạc đà,
vẻ mặt khổ sở vì ngồi không vững, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Tiếp theo là
bức vẽ tôi ngủ gục trên bàn, mái tóc dài xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt.
Một bức vẻ mô tả động tác nghiêng đầu, há miệng kỳ quặc của tôi, hình như lúc
tôi hát. Có cả bức vẽ khi tôi trầm ngâm, chăm chú đọc sách…
- Cảm
động lắm hả?
Tôi
giật bắn, chiếc hộp rơi xuống nền nhà, tập giấy vương vãi.
Pusyseda
ngồi xuống, lượm nhặt từng tờ, xếp gọn lại, nở nụ cười khó hiểu.
- Nếu
tôi nói với chị đó là những bức tranh do tôi vẽ, chị sẽ yêu tôi chứ?
- Tôi…
Nước mắt
lăn dài trên má.
-
Pusyseda…
Cậu ta
lật mở từng trang, ánh mắt đổ dồn vào những bức vẽ, điệu cười buồn bã.
- Vẽ
rất có hồn phải không?
Những
bức về sau không đẹp lắm, nét vẽ thô lậu, xuất hiện nhiều dấu vết của sự tẩy
xóa. Thần thái của tôi không sống động như những bức vẽ trước. Pusyseda lật đến
những trang cuối cùng, người trong hình không phải tôi. Đó là những bức chân
dung Rajiva do chính tôi vẽ. Nụ cười ấm áp, một bên vai để trần, thân hình gầy
gò. Hình vẽ khá giống, có điều, chưa lột tả được hết thần thái của cậu ấy.
- Tôi
cũng mong đây là những bức tranh do tôi vẽ.
Cậu ta
vẫn không rời mắt khỏi những bức họa, bàn tay run run.
- Như
thế, sẽ khiến chị cảm động. Ngải Tình, lúc gặp chị tôi mới mười tuổi và chúng
ta chỉ sống cùng nhau vẻn vẹn ba tháng. Khi trưởng thành, tôi chỉ nhớ mình từng
gặp tiên nữ, nhưng dung mạo của cô tiên nữ đó thế nào, tôi không nhớ nữa. Trong
ký ức của tôi, chỉ vương vấn lại những bài hát của chị, tiếng cười lảnh lót của
chị lúc chơi đùa với tôi trong sân nhà và hơi ấm của chị mà thôi. Chắc chị đã
đoán được những bức họa này do ai vẽ? Cô gái trong tranh có đôi mắt thuần
khiết, trong sáng mà tôi không thấy được từ những người phụ nữ bên cạnh tôi
những năm qua. Đôi mắt ấy đã đánh thức ký ức về chị trong tôi. Trong phút chốc
những kỷ niệm thuở nhỏ hiện ra thật sống động. Chị dạy tôi trò oẳn tù tì, chị
cùng tôi đóng kịch tướng quân và kẻ cướp, chị cùng tôi đắp người tuyết, chị dạy
tôi học Hán ngữ cổ đại, chị vừa vỗ lưng vừa hát ru tôi ngủ. Mọi thứ đều mới mẻ
như mới hôm qua. Từ lúc đó, tôi luôn mong mỏi được gặp lại chị.
- Tôi
đã lấy trộm những bức vẽ này. Anh ta không dám đòi lại, nhưng tôi biết anh ta
đã đến đây lục tìm rất nhiều lần. Một năm qua, tôi vẫn thường lật mở, ngắm
nghía những bức vẽ này và sau đó thì rất tức giận. Vì sao anh ta vẽ được chân
dung chị sống động, có hồn đến thế, khiến cho tôi mỗi lần nhìn ngắm lại khao
khát được gặp chị. Anh ta chưa bao giờ nổi tiếng về tài vẽ tranh, điều đó chứng
tỏ anh ta đã phác họa hình ảnh chị trong trái tim mình hàng ngàn hàng vạn lần,
mới có thể vẽ được những bức chân dung tài hoa đến thế!
Tôi run
rẩy đưa tay ra, muốn lấy lại những bức hình, Pusyseda do dự giây lát, rồi trả
cho tôi. Tôi chậm rãi lật mở từng trang, những nét vẽ từ gượng gạo, thô kệch
đến bay bổng tinh tế và cuối cùng là sống động, hài hòa. Phải chăng vì thế mà
cậu ta từng thú nhận: mười năm trước, mười năm qua vẫn luôn vi phạm giới luật.
Không biết từ khi nào, tôi đã bước vào trái tim cậu ấy, đến tận nơi sâu thẳm
nhất.
Tôi
không khóc nổi, vết nứt trong trái tim ngày một khoét rộng ra, cảm giác như tôi
đã hoàn toàn mất nó.
- Ngải
Tình!
Pusyseda
ôm chặt lấy hai vai tôi, sợ hãi kêu lên.
- Chị
sao vậy?
Tôi làm
sao? Một giọt màu đỏ rơi xuống, thấm nhòe trên nụ cười ngây ngô của tôi. Một
giọt khác che khuất ánh mắt sáng long lanh của tôi.
Một
cánh tay vươn đến, cuống quít chặn trước mũi tôi, ngón tay dính đầy những giọt
đỏ tươi. Tôi gắng gượng ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của
Pusyseda. Tôi muốn nói rằng tôi không sao, nhưng vừa định mở miệng, dòng máu đỏ
đã trào ra, nở bung như những bông hoa nhỏ, s