
Không
sao, cậu cứ đeo lên vai giúp tôi.
Pusyseda
nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cử chỉ dịu dàng khác hẳn thường ngày.
Rất lâu
không thấy cậu ấy buông ra, tôi đành chủ động lên tiếng:
- Tôi
đi đây!
Pusyseda
ngoảnh đầu đi, khẽ hỏi:
- Không
chờ anh ấy về sao? Chắc là sắp đến nơi rồi.
Tôi lắc
đầu. Còn nhớ, buổi tối ở Subash, Rajiva từng hỏi tôi có muốn cậu ấy hoàn tục
không. Giả dụ tôi bất chấp lịch sử, khiến cho dịch giả Phật học lừng danh
Kumarajiva biến mất, rồi cậu ấy sẽ ra sao? Cậu ấy có lí tưởng vĩ đại, có nhân
sinh quan của riêng mình. Nếu phải xa rời nơi cậu ấy đã gắn bó từ thuở nhỏ để
đến thế giới hiện đại làm một người bình thường, liệu cậu ấy có thể chấp nhận
được không, có thể thích ứng được không?
Kết
thúc truyện cổ tích luôn là hoàng tử và công chúa sống bên nhau hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống chung ấy sẽ ra sao? Những lo toan thường nhật sẽ bào mòn nỗi
háo hức ban đầu của cậu ấy. Cậu ấy sẽ trở nên hụt hẫng, hoang mang, mất đi
phương hướng trong cuộc sống. Tình yêu dù có đẹp đẽ đến đâu cũng không thể bù
đắp những dày vò về tinh thần khi lý tưởng bị đánh cắp. Bởi vậy, tôi không thể nhẫn
tâm ép buộc cậu ấy phải lựa chọn.
Tôi là
người rất thực tế, tôi trở về để giữ mạng sống. Nếu nhất định phải ra đi và
không muốn cậu ấy phải khó xử, chi bằng không gặp, gặp nhau chỉ thêm đau lòng!
Hơn nữa, gặp cậu ấy, tôi không dám đảm bảo sẽ vẫn giữ vững được lập trường của
mình. Lặng lẽ ra đi, đối với cả hai chúng tôi, có lẽ là cách từ biệt tốt nhất…
- Khi
nào chị trở lại?
- Tôi
không biết.
Tôi
gượng cười, đúng là tôi không biết. Sau khi quay về, tôi không biết mình có mắc
bệnh gì không. Tôi không biết nhóm nghiên cứu có tiếp tục để tôi vượt thời gian
lần nữa không. Nếu tiếp tục vượt, tôi không biết có quay lại không gian và thời
gian này không. Có quá nhiều điều tôi chưa thể biết, nhiều chuyện sẽ xảy ra
ngẫu nhiên, nếu tính theo phương pháp xác suất, thì cơ hội là bằng không. Vậy
nên, có lẽ chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nữa…
-
Nếu ta không gặp gỡ
Ta
đã chẳng yêu nhau.
Nếu
ta không thấu hiểu
Ta
đã chẳng thương nhau… [22'>
Tôi lẩm
nhẩm những câu thơ của Tsangyang Gyatso, vị Đạt Lai đời thứ sáu của Tây Tạng,
nỗi bi thương, phút chốc như khiến tôi già đi mấy chục tuổi. Tôi đã lưu lại nơi
này cả tâm hồn mình! Thứ tôi mang theo chỉ là một cơ thể suy nhược, không trái
tim… mà thôi…
- Ngải
Tình…
Pusyseda
xiết chặt lấy tôi thêm một lần nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi. Nụ hôn của
cậu ấy nóng ran, chất chứa nỗi lòng sinh ly tử biệt. Rất lâu mới nhẹ nhàng thả
tôi ra, giúp tôi đội mũ chống phóng xạ lên đầu, kéo khóa lại, chậm chạp bước ra
ngoài, nhưng đến cửa vẫn lưu luyến quay lại nhìn tôi.
-
Pusyseda!
Tôi hét
to khi cánh cửa đóng lại,
- Hãy
sống thật hạnh phúc! Hãy tìm một người phụ nữ thật lòng yêu cậu!
- Tôi
hứa…
Giọng
nói nghẹn ngào của cậu ta lướt qua khe cửa.
- Khi
trở lại, chị sẽ được thấy tôi sống vui vẻ như thế nào…
Tôi bật
công tắc, đèn tín hiệu nhấp nháy, đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Tôi đưa mắt nhìn
lại căn phòng một lần nữa, những chữ viết siêu vẹo của Pusyseda trên tường,
những bức tranh Rajiva vẽ chân dung tôi, Pusyseda đã hứa sẽ trả lại cho cậu ấy.
Thế giới này sẽ biến mất trong vòng chưa đầy một phút nữa. Ra đi, mong là tôi
có thể quên tất cả…
Giây
phút vút bay lên không trung, hình như tôi nghe thấy tiếng gọi xé lòng của ai
đó, là ai? Ai gọi tên tôi thương tâm nhường vậy? Sao tôi không thể thấy…
Có lẽ
phần lớn mọi người đều không nhớ được nhiều chuyện diễn ra khi mình bốn tuổi.
Tôi thì khác, con số ấy đã hằn lên trong kí ức của tôi một đường ranh giới rất
rõ rệt. Vì trước bốn tuổi, gia đình tôi có mẹ và anh trai, sau bốn tuổi, gia
đình chỉ còn lại tôi và cha.
Còn nhớ
hôm ấy, anh trai không chơi đùa với tôi như mọi ngày mà dắt tay tôi, nín thở
nép vào một góc, ngó vào căn phòng của cha mẹ. Hồi đó, cứ có thắc mắc gì tôi
lại đem ra hỏi anh trai. Trong mắt tôi, anh ấy là người biết mọi thứ, có thể
trả lời mọi câu hỏi. Anh trai nói với tôi rằng, mẹ đã nhịn ăn nhịn uống sáu
ngày rồi, vì mẹ muốn đi tu.
Đi tu
nghĩa là sao?
Đi tu
nghĩa là mẹ muốn dọn đi khỏi nhà.
Thừa
lúc anh trai lơ đễnh, tôi chạy vào phòng cha mẹ, tôi muốn cầu xin mẹ đừng đi.
Nhưng tôi không thấy mẹ đâu, chỉ có cha đang ngồi khóc với một nắm tóc dài màu
hung trên tay. Thấy tôi, cha vội vã giấu nắm tóc ra sau lưng, cuống cuồng lau
nước mắt và kêu anh trai đưa tôi ra ngoài.
Tôi hỏi
anh, vì sao đi tu lại phải cắt bỏ mái tóc đẹp như vậy?
Anh tôi
bảo, đi tu thì không cần bất cứ thứ gì nữa cả.
Mẹ đã
dọn đi thật và không mang theo gì hết. Lúc ra khỏi nhà, mẹ được người ta khiêng
trên kiệu, mẹ dựa vào thành ghế, sắc mặt rất kém, mái tóc bồng bềnh ngày nào
không còn nữa. Đột nhiên tôi thấy sợ, tôi cảm thấy mẹ tôi thật xa lạ. Mấy ngày
sau, cha dẫn tôi và anh trai đến chùa thăm mẹ. Tôi đã quen với hình ảnh mẹ
trong những bộ trang phục đẹp đẽ, hôm đó nhìn mẹ mặc áo cà sa, hình ảnh đẹp đẽ
trong tôi bỗng nhiên biến mất.
Kể từ