
g đối công nhận sự thật rằng hai người đã kết hôn?
Tâm trạng của Chu Lạc thoải mái hơn rất nhiều, gọi điện cho viện trưởng xin nghỉ nửa ngày, nói phải giải quyết một việc rất quan trọng. Viện trưởng Đồ vô cùng rầu rĩ, ngày đầu tiên nhận chức mới lại xin nghỉ, việc cô
cần phải giải quyết tốt nhất là thật sự rất “quan trọng”, nếu không, hừ
hừ.
Chu Lạc không hề để ý tới sự dọa dẫm của ông ta, ha ha, giờ cô cũng được coi là người có gia đình rồi.
Cách Ủy ban Nhân dân không xa có một hiệu vàng nổi tiếng lâu đời ở Bắc Kinh. Dù đang là thời gian đi làm, bên trong cửa hiệu vẫn đông đúc tấp nập.
Thấy rất nhiều người mua vàng bạc đã quý giống như đi chợ mua rau vậy,
Chu Lạc không thể không than thở rằng nhưng người có tiền bây giờ lại
nhiều đến thế.
Cũng coi như giải tỏa được phiền muộn, tới một nơi nho nhã thoát tục khiến tâm hồn được thảnh thơi, lại có chồng mới đi
bên cạnh, Chu Lạc tạm thời vứt bỏ nỗi phiền muộn ra bên ngoài, vui vẻ
theo hướng dẫn của nhân viên bán hàng để thứ nhẫn - quả nhiên là những
nơi đông người mới có thể mang tới cho cô cảm giác chân thực.
Thực ra Chu Lạc không thích đeo đồ trang sức, từ nhỏ tới lớn không biết đã
nhận được biết bao món quà từ các bậc trưởng bối, họ hàng thân thích.
Trong đó có không ít món đồ quý giá đắt tiền, nhưng cô tự cảm thấy bản
thân mình không phải là một thục nữ dịu hiền, sợ đeo vào chẳng ra cái gì cả, cũng ngại quá phô trương, do đó khi đi khỏi nhà, cô không mang theo bất cứ món đồ nào cả.
Thế nhưng bây giờ, cho dù chỉ là chiếc nhẫn được làm từ bạch kim bình thường, cô cũng rất hứng thú đeo lên tay ngắm nghía.
“Tay của cô thật đẹp, chỉ có điều ngón tay nhỏ thế này chắc chắn phải đánh
lại, anh bạn, anh có muốn thử một chút không? Nếu chọn được rồi chúng
tôi có thể sửa miễn phí cho hai người.” Dù việc kinh doanh rất bận rộn,
giọng điệu của cô bán hàng vẫn rất nhiệt tình.
Đại Đổng kinh ngạc, “Tôi cũng cần sao?”.
Chu Lạc liếc nhìn cậu một cái, “Nhẫn, nhẫn, đeo vào để người khác phải cảnh giác, cũng là để cảnh giác cho cả bản thân, lẽ nào anh còn muốn giả vờ
chưa kết hôn để ra ngoài lừa các cô gái trẻ?”.
Đại Đổng còn chưa
mở lời, cô bán hàng đã phì cười vì lời nói đùa của cô, cười ha ha nói:
“Cô gái này nói rất hay, ràng buộc là phải từ hai phía, anh bạn quá đẹp
trai, vợ anh không yên tâm về anh đâu đấy”.
Đại Đổng xấu hổ vì bị cô bán hàng nói vậy, đành phải đeo thử mấy mẫu nhẫn dành cho nam. Đợi
khi lựa chọn xong rồi, cậu bỗng nhiên nói: “Không đúng, anh nhớ khi
người ta kết hôn thường đeo nhẫn có gắn kim cương, nhẫn của em sao lại
sơ sài như vậy?”. Chắc không phải có ý định giúp cậu tiết kiệm tiền đấy
chứ.
Chu Lạc đưa một tay lên đỡ lấy trán, kiên nhẫn giải thích,
“Nhẫn đôi mà, đương nhiên đều là màu trắng, mà chúng ta còn phải tặng
nhẫn cho nhau ấy chứ. Lát nữa em bỏ tiền ra mua chiếc nhẫn của anh, anh
trả tiền cho chiếc nhẫn của em”. Nói ra vẫn là cô phải chịu thiệt rồi,
nhẫn nam thường nặng hơn nhẫn nữ nhiều.
Đại Đổng sững người lại,
phức tạp như vậy sao, còn chưa hoàn toàn tiếp thu được việc con trai
cũng phải đeo trang sức, sao giờ lại nói ngay cả việc mua nhẫn cũng
không cần cậu phải bỏ tiền ra nữa? Cậu còn nhớ nghe các đồng nghiệp hay
bạn cùng học thảo luận về việc mua nhẫn kim cương cho vợ, số tiền phải
tiêu thường lên đến con số hàng vạn, hơn nữa còn nói phái nữ rất coi
trọng việc này.
Vẫn là cô bán hàng hảo tâm giúp cậu giải tỏa mọi
nghi hoặc, “Thứ mà cậu nói đó là nhẫn cưới, không giống với nhẫn đôi ở
đây. Nhẫn kim cương ở bên kia, để tôi đưa hai người qua bên đó xem”.
Đại Đổng chợt hiểu ra, đang định rời bước đi theo liền bị Chu Lạc ngăn lại, “Cái đó, rất đắt đấy, hay là thôi vậy”. Họ còn chưa tổ chức lễ cưới,
mua món đồ đắt tiền như vậy đeo hằng ngày cũng không tiện, không đeo thì lãng phí, hà tất phải như thế chứ.
Hơn nữa, từ khi trưởng thành, Chu Lạc đã quen với việc tự chi trả mọi chi phí, chưa từng thử cảm giác tiêu tiền của đàn ông.
Đại Đổng lại nghi hoặc thêm một lần nữa, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết về
Chu Lạc, cậu chỉ động não một chút đã hiểu rõ nguyên nhân, liền cười
mỉm, “Lẽ nào bây giờ em đã bắt đầu học được cách tiết kiệm vun vén cho
cuộc sống gia đình rồi? Thôi đi, em không có năng khiếu đó đâu, hơn nữa, nuôi gia đình là việc của đàn ông, không cần em phải bận tâm”. Nói
xong, không để Chu Lạc lên tiếng, cậu lôi cô qua bên đó.
Ngoại
hình của Đại Đổng vốn dĩ rất đẹp trai, khi hai người còn đang lưu luyến
bên quầy hàng đã thu hút không ít ánh mắt, thấy bọn họ thân mật chọn
nhẫn đôi, không ít các cô gái trẻ vặn vẹo cổ tay than thở, thầm nghĩ
thảo nào các anh chàng đẹp trai đều không dễ tìm, hóa ra đều đã có chủ
rồi. Lại nhìn “chủ nhân” ở bên cạnh, không kiềm chế được khẽ bĩu môi -
cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Vậy là trong lòng lại nhen nhóm lên một
tia hy vọng: Hay là mình cũng chờ đợi thêm nữa xem? Chưa biết chừng cũng có thể gặp được “món hàng cao cấp” như thế này.
Khi nói những
lời kia, giọng của Đại Đổng mặc dù không to nhưng cũng không giấu nổi có người cố tình sán lại gần d