
i vẻ, thi thoảng có chút mơ hồ. Đôi khi gặp
phải những người đặc biệt, ví dụ như Diệp Minh Lỗi và Phan Đông, sẽ để
lộ mặt dữ dằn đanh đá ra, nhưng xét một cách tổng thể lại không có ảnh
hưởng gì quá nghiêm trọng, vẫn là một tính cách nhã nhặn dịu dàng.
Lúc này đây, khi Chu Lạc đối diện với bố của mình, sự kháng cự, phẫn nộ và
đau thương trong mắt cô lại như biến cô trở thành một con người khác,
thể hiện một phương diện chưa từng có trước mặt, đương nhiên, cũng là
đang thể hiện trước mặt cả những người khác. Đại Đổng phân tâm liếc nhìn sang Lịch Chủy, người này khiến Chu Thanh Bách phải đích thân ra mặt
tiễn chân, địa vị và thân phận chắc không thua kém quá nhiều so với ông
ấy, lúc này cũng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất,
đang yên lặng quan sát Chu Lạc. Đại Đổng nhíu nhíu mày, lúc này chưa đến lượt cậu được nói, bởi vì Chu Thanh Bách rõ ràng không có hứng thú với
cậu, ngay cả cơ hội để Chu Lạc giới thiệu cậu cũng không cho.
Về
phần Chu Lạc, cô căn bản không muốn nói chuyện lâu với bố, hoặc cho rằng sự tồn tại của mình không nhất thiết phải để ông biết được.
“Bao nhiêu năm nay con tự kiếm tiền tự tiêu, không dùng một đồng một hào nào của bố mẹ, con nghĩ hai người cũng không thể cứ can thiệp vào chuyện
của con như thế.” Đã không quan tâm, hà tất cứ phải ép buộc cô làm việc
này việc nọ, mọi người ai sống cuộc sống của người nấy chẳng phải tốt
hơn sao?
Chu Thanh Bách vô cùng căng thẳng, “Mày vừa mới sinh ra là đã có thể tự nuôi sống bản thân mình hay sao hả?”.
Không nói câu này thì không sao, lời vừa thốt ra, Chu Lạc cũng trở nên giận
dữ, “Người chăm sóc cuộc sống cho con là bà nội, người dạy con thành
người là ông ngoại, có liên quan gì tới hai người chứ? Bố chẳng qua cũng chỉ là đã cung cấp một con tinh trùng mà thôi!”.
Vẫn là câu nói
cũ đó, không có dục vọng gì mới là người mạnh mẽ. Chu Lạc tự lực cánh
sinh, đồng thời không cảm thấy có nhu cầu dựa dẫm vào người khác, dù
người khác đó là bố mẹ của cô.
Chu Thanh Bách cuối cùng cũng là
kẻ từng trải, bao nhiêu năm làm chính trị đã sớm tôi luyện cho ông bản
lĩnh mặt không biến sắc kể cả khi ngọn Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt.
Lần này nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, vốn không nên luống cuống
như vậy. Sau một tiếng hét đầy phẫn nộ của Chu Lạc, ông ngược lại đã
tỉnh táo hơn.
Bên cạnh vẫn có người ngoài đang xem trò vui đấy
thôi, với thân phận của Lịch Chủy, anh ta nhất định sẽ không đem chuyện
này ra rêu rao khắp nơi. Thư ký Kim cũng là người của mình, nhưng đám
tùy tùng của Lịch Chủy và người thanh niên không rõ lai lịch bên cạnh
Chu Lạc kia lại không thể đảm bảo được. Ngộ nhỡ bọn họ rêu rao lung tung ra bên ngoài, mặc dù chưa chắc đã tạo nên ảnh hưởng gì lớn, nhưng cũng
khiến người ta ghét bỏ.
Chính bởi vì chuyện xấu trong nhà không
nên nói ra ngoài, con gái nhìn bố mình đầy thù hận như vậy cũng không
phải là chủ đề hay ho gì, trong đầu của một số người nào đó còn có thể
nhanh chóng diễn dịch ra một vở kịch phức tạp về ân oán trong các gia
đình danh gia vọng tộc.
:
Do đó, dù máu nóng phẫn nộ đang bốc ngùn ngụt lên đầu đến nỗi các mạch máu sắp nổ tung ra, Chu Thanh
Bách vẫn khôi phục lại được vẻ ôn hòa ung dung như cũ, cười nói với Lịch Chủy đang đứng bên cạnh: “Con bé ngốc nghếch này được chiều nhiều quá
đâm ra hư rồi, lại có thể cãi lại bố như thế, sau này không gả đi được
thì làm thế nào đây”. Ngữ khí là sự nuông chiều một cách bất đắc dĩ, rất có ý vị giành giật sự đồng tình.
Lịch Chủy là người như thế nào, anh ta mặc dù hiểu rõ Chu Lạc tuyệt đối không phải là cô con gái giả bộ ngốc nghếch làm nũng bình thường, nhưng cũng nhận ra ông Chu đang xuống nước, lập tức tủm tỉm, “Chẳng phải thế sao, con bé nhà tôi, việc đầu
tiên của nó mỗi buổi sáng là tát vào mặt tôi đế gọi tôi tỉnh giấc”. Điệu bộ tỏ vẻ đều là người cùng cảnh ngộ.
Cuối cùng đưa ra kết luận, nói chung con cái đều là món nợ từ kiếp trước, kiếp này phải sống để trả món nợ đó.
Vậy là, Chu Lạc dù đã hai mươi tám tuổi cũng giống như Châu Châu mới chỉ
lên sáu, đều được hai ông bố nhân từ cười ha hả tâng bốc yêu chiều lên
tận mây xanh.
Chu Lạc lúc này không còn lòng dạ nào mà so đo xem
mình có chịu bị thiệt thòi vì câm điếc hay không. Cô là người hiểu rõ bố mình hơn ai hết, cũng hiểu rõ chuyện này chưa thể kết thúc được, điều
cần thiết trước mắt của cô là, cần phải bình tĩnh lại suy nghĩ chu đáo
về đối sách.
Vậy là, cô cũng thuận nước đẩy thuyền lên, làm ra vẻ muốn đi khỏi nhà vì bực tức, dắt theo Đại Đổng vội vội vàng vàng rời
khỏi hiện trường.
Tạm thời không lấy xe vội, hai người chui ngay
vào một chiếc taxi, sau đó là sự im lặng bao trùm, cả hai người đều
không lên tiếng.
Cầm trên tay cốc đồ uống nóng, ngồi trong một
quán cà phê mở cửa 24/24, Chu Lạc chậm rãi kể cho Đại Đổng nghe mọi
chuyện trong gia đình mình.
“Xem ra bố mẹ em rất áp đảo.” Đại Đổng đắn đo khi dùng từ.
Chu Lạc cười đau khổ, “Anh khách sáo quá rồi. Họ rõ ràng là rất ác bá, chỉ
cần họ ra quyết định, nhất định nghĩ cách để đạt được mục đích, không từ