XtGem Forum catalog
Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325262

Bình chọn: 8.5.00/10/526 lượt.

chưa biết chừng”.

Đại Đổng kinh ngạc thất sắc, “Đúng vậy, vậy phải làm thế nào đây, em ăn

nhiều như thế, phải xin bao nhiêu cơm thừa thì mới đủ để nuôi em chứ!”.

“Đại Đổng!” Chu Lạc dở khóc dở cười, giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm

trạng để đùa, hơn nữa, trước đây cô lại không phát hiện cậu còn có biệt

tài lải nhải nữa.

“Anh đây.” Đối phương lập tức lên tiếng, đồng

thời thu lại nụ cười, nghiêm mặt lại nói, “Anh muốn góp ý với em, thói

xấu này em nhất định phải sửa đổi, nếu tái phạm anh tuyệt đối sẽ không

chịu đựng em nữa!”.

“Cái gì?” Đầu óc của Chu Lạc đã bị cậu làm

cho rối tung hết cả lên rồi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đại Đổng, cô

không thể không căng thẳng theo được.

“Thiên kim tiểu thư con nhà danh giá phi thường lắm đấy, có thể cậy quyền cậy thế ức hiếp người

khác nữa! Anh mặc dù chỉ là dân thường nhưng cũng có lòng tự trọng, em

có biết không hả? Em rốt cuộc có còn coi anh là một người đàn ông hay

không!” Giọng điệu nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay.

Một

trận đạn pháo hỗn chiến của Đại Đổng đã khiến Chu Lạc sợ đến nỗi đờ đẫn

cả người, cô ngơ ngác hỏi một câu: “Thật vậy sao?”. Hóa ra cô cậy quyền

cậy thế ức hiếp người khác ư, cô còn luôn cho rằng mình rất khiêm nhường nữa chứ. Lẽ nào thứ gen đáng sợ của bố mẹ vẫn được thể hiện trên người

cô, chỉ là bản thân cô không chú ý thấy thôi...

“Thật vậy, đương

nhiên là thật - việc thổ lộ tình cảm, em giành nói trước cũng coi như bỏ qua, ngay cả việc cầu hôn cũng bị em cướp mất, anh tốt xấu gì cũng là

một người đàn ông, biết giấu mặt vào đâu bây giờ chứ!” Đối phương tiếp

tục tố cáo.

“Vậy thì sao?” Chu Lạc nín thở.

“Vậy từ bây

giờ trở đi, em phải nghe theo anh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha

cho em!” Đại Đổng tỏ rõ khí thế của đại nam nhi, “Nghe cho rõ nhé, bây

giờ anh muốn ra mệnh lệnh thứ nhất đấy”.

“Mệnh lệnh gì?” Đối diện với sự thay đổi đột ngột của cậu, Chu Lạc vẫn chưa hoàn hồn, hỏi một

cách máy móc giống như người không có khả năng suy nghĩ vậy.

“Uống hết đồ uống trong cốc đi, ăn hết đồ điểm tâm nữa, rồi chúng ta sẽ tới

ủy ban nhân dân để đăng ký!” Đại Đổng còn đưa tay lên xem đồng hồ, “Ừm,

cần phải tới trước giờ đi làm, như vậy chưa biết chừng có thể xếp hàng

đầu tiên”.

Lần này lại đến lượt Chu Lạc cảm thấy trời đất quay

cuồng sụp đổ, khi bị Đại Đổng ép ăn hết đồ ăn, có vài lần ngẩng đầu lên

muốn nói điều gì đó đều bị cậu trừng mắt nhìn, suýt nữa còn bị sặc thức

ăn.

Khó khăn lắm mới ăn được hết, Đại Đổng cầm giấy ăn giúp cô

lau vết thức ăn bên má, nắm lấy tay cô, rời khỏi hiện trường cầu hôn

trong tư thế dọa dẫm ép buộc.

Đến ủy ban đăng ký kết hôn, mỗi

người chụp một bức ảnh thẻ lấy ngay tại cửa hiệu trước cổng ủy ban, sau

đó ký tên, tuyên thệ, lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Đại Đổng còn

cương quyết chọn loại giấy in hoa văn, tốn mất chín mươi chín đồng, chứ

không cần loại giấy phổ thông chỉ tốn chín đồng, nói cả đời người mới có một lần, số tiền đó rất đáng để tiêu xài. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy

hiện vật rồi còn nói giá cả cao như vậy cũng có chút đắt cắt cổ, lại mặc cả đòi thêm con dấu kỷ niệm của ngày hôm nay làm quà tặng.

Chu

Lạc mơ mơ màng màng nhìn cậu bận rộn, cứ cảm thấy rất không thực, đợi

đến sau khi bước ra khỏi cổng lớn của ủy ban nhân dân thì suýt nữa bị

ngã bởi vì hòn đá trên đường.

May mà bên cạnh có Đại Đổng, sau khi lập tức đưa tay ra đỡ lấy cô liền giữ yên như vậy không chịu buông ra.

“Đợi một chút!” Đại Đổng bỗng nhiên dừng bước, Chu Lạc bồn chồn nhìn cậu,

thầm nghĩ lẽ nào cậu ân hận rồi, muốn quay lại ngay đổi tờ giấy chứng

nhận màu hồng trên tay thành màu xanh?

“Sao anh lại quên một

chuyện quan trọng như vậy được nhỉ?” Đại Đổng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Lạc đưa ra trước mặt, thon dài, trắng mịn, đó là bàn tay chưa từng

nhúng qua nước mùa xuân[2'>.

[2'> Nước mùa xuân là nước tầm tháng

Ba, tiết trời vẫn còn rất lạnh. Câu văn ý chỉ bàn tay của Chu Lạc chưa

từng phải làm việc nặng nhọc, chưa từng chịu khổ.

“Nhẫn, anh còn chưa mua nhẫn cưới để tặng em!”

Chu Lạc rầu rĩ liếc nhìn cậu, thầm nghĩ, thứ cậu còn thiếu đâu chỉ có mình

nhẫn cưới. Chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng được nhìn thấy lợn chạy rồi, cô đã tham dự biết bao tiệc cưới, đối với các từ ngữ như phòng cưới, xe cưới, váy cưới, tiệc rượu chiêu đãi, phù dâu phù rể... đều biết tương

đối tường tận.

Nhưng trước mắt, cô đương nhiên không dám tham

vọng những thứ đó, cho dù có tổ chức hôn lễ, bố mẹ cô dâu không chỉ

không tới chúc phúc mà ngược lại, còn sai người gây chuyện nữa thì sẽ vẻ vang thế nào?

Với hoàn cảnh của họ bây giờ, mọi người dùng một

từ mới nổi là “khỏa hôn” để hình dung, coi như đã bắt kịp thời đại.

Đương nhiên, còn có một từ “hôn nhân sét đánh” cũng không bị coi là lỗi

thời, rất phù hợp với tác phong của “những người sinh sau năm 80” - nếu

họ cũng có thể được quy vào hội “những người sinh sau năm 80”.

Tuy nhiên, Đại Đổng chủ động đề cập tới việc mua nhẫn cưới, điều đó liệu có chứng minh rằng cậu không bị ép buộc làm vậy, cũng không phải nhất thời nông nổi, mà là tươn