
g suy nghĩ về vấn đề
này.
“Cháu lại nghe nói ở tòa nhà số bảy còn để trống cả một đơn
nguyên[1'> các căn hộ ba phòng một sảnh, là phần chuẩn bị cho việc thu
hút nhân tài. Lẽ nào viện trưởng Đồ thấy cháu không đáng được tính là
nhân tài, không đáng để giữ lại?” Chu Lạc kiên quyết không bị mắc lừa,
đây là tin tức đáng tin cậy mà cô có được từ nhân viên quét dọn trong
phòng họp.
[1'> Đơn nguyên: Đơn vị độc lập của công trình xây dựng, được giới hạn quy ước trên diện tích mặt bằng.
Viện trưởng Đồ vuốt mái tóc được tạo hình Địa Trung Hải của mình, suy nghĩ,
“Với năng lực, tư cách, vị thế của cháu bây giờ, cũng không phải không
đạt tiêu chuẩn, nhưng có một vấn đề lớn nhất, tôi nghĩ chắc chắn cháu
cũng hiểu rõ”.
“Bởi vì cháu chưa kết hôn.” Điều này người trên cả trái đất đều biết. Nếu cô kết hôn rồi, đã có nhà ở từ mấy trăm năm
trước, còn cần phải nhỏ to đấu tranh ở đây không?
“Đúng vậy, mấy
nghìn nhân viên trong viện đều tuân thủ theo quy định này, không thể nào thay đổi vì riêng mình cháu. Cháu cần biết rằng, còn rất nhiều người
đàn ông than vãn rằng không có nhà nên không lấy được vợ đấy, cháu chắc
cũng không phải lo lắng vì chuyện đó chứ?” Có người đàn ông nào lại bản
lĩnh như thế, sao lại ngang nhiên dựa dẫm vào phụ nữ như vậy? Lại ngắm
kỹ Chu Lạc một lượt - cũng không tồi đấy chứ, không đến nỗi không gả đi
được.
“Chính sách thì cứng nhắc như chết rồi, còn con người đang
sống mà!” Viện trưởng Đồ chân thành khuyên nhủ cô, “Tiểu Chu, có khó
khăn tới tìm tổ chức, mấy hôm trước Chủ tịch công đoàn còn chủ trương mở câu lạc bộ kết bạn cho những thanh niên lớn tuổi, hay là chú đăng ký
giúp cháu nhé? Thực ra, bản thân chú cũng quen không ít các chàng trai
ưu tú, nếu cháu có hứng thú...”.
Chu Lạc ngắt lời ông với khuôn mặt rầu rĩ, “Viện trưởng Đồ, cháu cần nhà ở, không tìm đàn ông!”.
Viện trưởng Đồ đứng phắt dậy, vẫy tay giống như đang chỉ rõ giang sơn, “Có đàn ông thì sẽ có nhà ở!”.
Viện trưởng Đồ dường như rất kiên định, mặc kệ cô vừa xuống nước vừa rắn
rỏi, vẫn nhất định không chịu phá lệ, cuối cùng lại tuyên bố rằng cô
phải mang giấy chứng nhận đăng ký kết hôn tới thì mới đổi được giấy
chứng nhận nhà ở - tức là đã thừa nhận chuyện nhà ở còn trống là có,
cũng sẽ phân nhà cho cô, nhưng ông kiên quyết không phá lệ phân nhà cho
người độc thân, đương nhiên cũng có thể là không dám phá lệ.
Đến
cuối cùng, Chu Lạc thậm chí còn có ý định tới Thiên Kiều làm một giấy
chứng nhận giả, đương nhiên, đó cũng chỉ là ý định mà thôi.
Thần
thái của Chu Lạc sau đó có phần ủ ê rầu rĩ, dường như không hề lấy được
chút ý chí chiến đấu nào cho buổi cạnh tranh thăng chức. Nhưng bài diễn
thuyết đã thuộc lòng từ lâu, Chu Lạc phát huy phong độ thường ngày, sau
khi hạ gục vài đối thủ, đã chiến thắng một cách đúng như dự đoán.
Sau chiến thắng, Chu Lạc được thăng chức lên hai bậc, nhưng trên khuôn mặt
cô lại không có nhiều biểu hiện vui mừng. Chẳng qua chỉ là hư danh, cô
vẫn phải làm những công việc về cơ bản là giống nhau, chỉ có điều sự bận rộn đó trở nên danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.
Chu Lạc không
hề có hứng thú với các khoản ăn uống bằng công quỹ được vung tiền như
rác, không hề có hứng thú với danh hiệu người đàn bà thép, cũng không
muốn lợi dụng quyền lực trong tay để mưu tài mưu sắc, càng không có dã
tâm thao túng quyền lực. Cô vẫn tiếp tục nhận mức lương chưa đủ để mua
một mét vuông nhà ở, một mình đảm nhiệm nhiều chức vụ và gánh vác lượng
công việc bằng mấy người.
Nghĩ đến việc bản thân mình làm trong
cơ quan nhà nước, phúc lợi đáng có thì lại không được hưởng, công việc
còn bận hơn cả các doanh nghiệp bên ngoài. Chưa biết chừng còn bởi vì
tần suất đi công tác mà tổn hại tới chuyện tình cảm, việc thăng chức đôi với cô, chẳng qua cũng chỉ là chuyện tầm phào có thể có, có thể không,
có gì đáng để vui mừng cơ chứ?
Trước đây, cô còn cho rằng đó là
sự thể hiện của giá trị tự thân. Nhưng liệu thật sự có cần như con tằm
nhả hết tơ, cây nến chảy hết thành sáp hay không? Khi nào mới là điểm
dừng của việc thể hiện giá trị? Sau việc thể hiện thì sao, cô còn có thể làm gì, có thể làm chút gì cho bản thân mình? Nghĩ tới đó, Chu Lạc bỗng chốc lại trở nên nản lòng nhụt chí.
Vẫn giải quyết hết các sự vụ theo đúng trình tự, khi tan sở, các đồng nghiệp trong phòng tới chúc
mừng, luôn miệng đòi cô phải chiêu đãi.
Lúc này Chu Lạc đã rất
mệt, cảm giác phấn khởi qua đi, mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không buồn nhúc nhích, thực sự không còn hơi sức để đáp lời.
“Tôi còn có
việc, mọi người cứ đi chơi đi, mọi chi phí ghi hóa đơn lại, Đồng Đan, em phụ trách nhé, lúc về tìm chị để thanh toán.” Đối với việc ăn uống vui
chơi, tiểu đồ đệ Đồng Đan còn chuyên nghiệp hơn cô nhiều.
Mọi
người không chịu, vẫn cần Đồng Đan phải ra mặt, cô ấy nháy mắt ra hiệu
nói: “Ôi chao, mọi người tha cho chị ấy đi, ngày đầu tiên được thăng
chức sao lại đi ăn mừng với chúng ta được?”.
Đám đông chợt hiểu ra, đồng loạt “ồ” lên một tiếng, ánh mắt nhìn Chu Lạc lại trở nên mờ ám hơn.
Lắc đầu cười đau khổ, Chu Lạc cũng