
giận đã lâu, rốt cuộc cũng bộc phát.
Thư ký sững sờ. Những năm gần đây, lần đầu tiên thấy ông chủ của mình nổi giận, im lặng thật lâu không nói ra lời.
Lương Tĩnh Hanh cắn răng, ý thức được mình mất khống chế: "Thôi, tự tôi đi
tìm cô ấy." Dứt lời, cầm lấy bản thiết kế trên bàn đi ra khỏi phòng đến bãi đậu xe. Anh ngồi vào sau tay lái, dùng sức đóng mạnh cửa xe, nhớ
tới một tuần trước, cô vẫn còn ngồi trong xe anh vui vẻ nói chuyện với
anh, một tuần lễ sau, thậm chí ngay cả phòng làm việc của anh cô cũng
không muốn vào.
Tức, tức chết anh! Anh nhấn chân ga, vội vàng đi
về hướng nhà cô. Mấy ngày nay cố gắng đè xuống nhớ nhung, giờ phút này
bộc phát. Lúc này anh thật oán hận cô thay đổi, tức giận mình quan tâm,
nhưng vẫn coi thường mà im lặng, tại sao lại có cái cảm giác hết sức
quan tâm này. Anh chỉ một lòng nghĩ, không hy vọng cô và anh lại có
khoảng cách xa như vậy, anh muốn thử đi thay đổi, thử kéo cô trở về. Anh cho là, anh chỉ muốn những thứ này, muốn khôi phục lại tình bạn mà họ
đã có từ lâu.
Cho đến khi đến trước cửa nhà cô, thấy một người
đàn ông khác đưa cô về, thấy cô cười với một người đàn ông khác... Tất
nhiên, người đó chính là Triệu Mạnh Tề. Tâm tình lập tức biến đổi nhanh chóng, tức giận mãnh liệt. Khoảng cách không xa, anh có thể thấy Tư Dục cười, đôi mắt Tư Dục rũ xuống, Tư Dục nâng khóe môi mê người lộ ra đồng tiền nho nhỏ .. tất cả không phải dành cho anh. Không phải .. không
phải dành cho anh. Không giấu đươc sự phẫn nộ, kích động, tức giận cùng
ảo não, nhiều loại cảm xúc không giống nhau đang trong tim anh sôi trào.
Cho đến lúc đó, Lương Tĩnh Hanh mới hiểu được, cái anh muốn
không chỉ là tình bạn. Anh không chỉ cần cô là bạn anh, đồng nghiệp của
anh, anh em của anh, anh càng muốn... nụ cười vui vẻ hạnh phúc kia, cái
nhìn kia chỉ dành cho anh. Anh muốn là người đàn ông duy nhất trong mắt
cô. Anh chán nản gục trên tay lái, huyệt Thái Dương mơ hồ đau. Anh phát
hiện mình đã sai, cho tới bây giờ đã hơn mười năm vẫn không biết được. Tựa như hiện tại, đã
không còn kịp nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chăm chú Dương Tư Dục đang ở cách đây không xa, cô đang cười, nụ cười làm nhức mắt anh. Rốt
cuộc, Dương Tư Dục cũng phát hiện xe của anh, người của anh, mắt của anh đang nhìn mình chăm chú.
Nụ cười trên môi Dương Tư Dục cứng
lại, không biết tại sao anh xuất hiện ở đây. Cô vội vàng tránh ánh mắt
anh, giả như cô chưa phát hiện ra anh, vội vàng chào tạm biệt Triệu Mạnh Tề rồi chạy một mạch về nhà của mình. Triệu Mạnh Tề chỉ có thể thức
thời ra về. Nhưng còn Lương Tĩnh Hanh, nếu anh đã tới đây, cũng không
cho phép cô trốn tránh anh.
Không chút nghĩ ngợi anh xuống xe,
cầm chìa khóa nhà mà lúc trước cô đã đưa anh, đi theo bước chân cô, trực tiếp vào nhà. Dương Tư Dục không ngờ anh đuổi theo, cô trừng mắt, nhìn
anh đang sải bước đến trước mặt mình, trong lòng cô có dự cảm xấu. Nguy
rồi, phòng khách không lớn, một đang bước tới, một đang lùi về phía sau.
"Anh.. sao anh lại tới đây?" Dương Tư Dục lui một bước lại một bước, lưng gần như chạm vào sopha.
"Tôi đến đây thảo luận với cô về bản thiết kế." Lương Tĩnh Hanh mặt lạnh đi
tới, trong miệng thì nói thảo luận về bản thảo, nhưng trên thực tế, anh
quên bản thiết kế còn để trên xe .. anh tức đến quên cầm lên.
"Vừa rồi tôi đã kêu thư ký giao nó cho anh, anh xem cũng chưa xem qua thảo luận thế nào?"
"Cô còn dám nói?" Lương Tĩnh Hanh bước thêm một bước: "Vẽ xong bản thảo,
tại sao không lập tức nói cho tôi biết? Còn phải đưa cho thư ký để lên
bàn làm việc của tôi?"
Dương Tư Dục lui đến không còn đường lui,
nhưng vẫn thẳng lưng đón lấy lời chỉ trích của anh: "Anh không phải là
không thích tôi nữa đêm kéo anh từ trên giường của phụ nữ đến đây sao?
Vậy thì tôi chỉ là nghe lời anh, tránh những sai lầm không đáng xảy ra,
chẳng lẻ còn không tốt sao?" Cô cho làm vậy là biểu hiện mình tôn trọng
anh. Nhưng Lương Tĩnh Hanh một chữ cũng không nghe vô.
"Không
được!" Anh lớn tiếng khiển trách, không chút nghĩ ngợi hét lên: "Những
ngày qua, tôi đều đang đợi bản thảo của cô, làm gì có tâm tình đi kiếm
phụ nữ." Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh mới ý thức được đã thật lâu anh
chưa đi tìm những người phụ nữ khác. Đáng chết! Anh thật xong rồi.
Vậy mà, anh không ngờ tới, Dương Tư Dục không thể giải thích vì sao, chẳng
qua là cảm thấy anh đang gây sự: "Anh không có tâm tình cùng nữ nhân lêu lổng, chuyện liên quan gì tới tôi? Tôi làm xong của công việc của tôi,
anh cũng có ý kiến?" Cô tức giận, lúc này cũng không xem anh là ông chủ. Dù sao từ trước đến giờ, cô căn bản cũng không coi anh là cấp trên của
cô.
"Cô có làm tốt sao?" Lương Tĩnh Hanh tức giận không có chỗ
phát, tiếp tục bắt bẻ: "Trước kia, khi vẽ xong bản thảo, nhất định sẽ
gọi cho tôi bàn luận xong, đợi toàn bộ điều chỉnh xong mới chính hoàn
thành. Nhưng còn giờ, chỉ ném qua cho tôi."
Lời chỉ trích của anh làm cô tức giận: "Là tôi ném qua? Tác phẩm của tôi anh không hài lòng
sao? Khách hàng chê sao?" Dương Tư Dục tuyệt không để cho người ta ô
nhục tính c