
anh mười mấy
năm, lần đầu tiên phát hiện hai người rất khó hiểu nhau: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh về đi." Dương Tư Dục trực tiếp hạ lệnh đuổi
khách, quay người bước đi về phía phòng làm việc.
Đi? Cứ như vậy kêu anh đi? Lương Tĩnh Hanh không thể nào chấp nhận thái độ của cô về chuyện của bọn họ.
Đứng tại chỗ mấy giây, anh không đè nén sự phẫn nộ của mình nữa, cất bước
chạy về phía cô, trước khi cô đóng cửa phòng làm việc, dùng chân cản
lại. Bên trong cánh cửa, cách một khe hẹp Dương Tư Dục có thể nhìn thấy
sự kiên quyết trong ánh mắt anh. Xong rồi! Bất luận tâm ý của anh đối
với mình có thật hay không, anh sẽ không để mình bỏ đi.
Lương
Tĩnh Hanh dùng chút sức đem cả người cô đẩy về phía sau, thành công đi
vào bên trong. Bước chân Dương Tư Dục lảo đảo lui về phía sau, anh nhanh chân bước tới bên cạnh cô, bàn tay choàng qua hông ôm cô vào trong
ngực. Dương Tư Dục biết chuyến này không xong rồi, một tia lý trí cuối
cùng muốn ngăn cản anh.
"Anh không phải lại muốn ..." Cô vừa mở
miệng, đôi môi đỏ mọng liền bị anh nóng bỏng hôn xuống. Vừa chạm đến môi cô, lý trí của anh liền mất hết. Thì ra là, anh rất nhớ đôi môi này,
lúc hôn cô, lưỡi của anh dò trong khoang miệng cô, nóng bỏng đoạt lấy
môi cô, ôm cô thật chặt dây dưa.
"Ưm.." Dương Tư Dục còn muốn cự
tuyệt, nhưng hai tay anh giống như hai thanh sắt ôm cô thật chặt trong
ngực, nhốt cô khoảng trống của anh. Sự thân mật nhanh chóng lan như
sương mù trong tâm trí cô. Đây là người đàn ông mà cô yêu a. Cho dù cô
muốn cự tuyệt, nhưng sự nóng bỏng của anh lại hấp dẫn cô, sự chống cự
của cô theo đó rất nhanh mềm yếu.
Đối với tình yêu, cô luôn không đủ dũng cảm, cho dù biết anh với cô không thích hợp bên nhau, cô vẫn bị nụ hôn của anh làm mất lý trí. Cảm giác lạ lẫm, làm lòng cô chống đỡ
không nỗi, thôi thúc sự khát vọng trong cô, bắt đầu đáp lại nu hôn của
anh.
Cô có thể cảm giác, khi cô đáp lại nụ hôn của anh, bắp thịt
trên người anh cũng trở nên căng thẳng, nơi cổ họng thậm chí còn gầm
nhẹ, dường như rất thích cô làm như vậy. Anh khẽ cắn môi cô, hôn lên
khóe miệng cô, tất cả lý trí cũng bị ném lên chính tầng mây.
Thì
ra, anh muốn cô đến như vậy. Nụ hôn nóng bỏng càng sâu hơn, bước chân
Dương Tư Dục cũng lảo đảo ngã về phía sau, Lương Tĩnh Hanh cũng theo
bước chân cô tiến về phía trước, đôi mắt đen nhíu lại nhìn thấy góc
tường cô dùng để trưng bày những bản thiết kế, phía sau có một cái bàn
lớn để cô vẽ bản thảo.
Đừng nói anh có ý xấu, nhưng khi anh đã
tới nơi này, sẽ không có ý định để cô thoát đi. Đã như vậy, phải gạo nấu thành cơm, con vịt đã được nấu chính chết mới không thể bay được. Anh
ôm lấy hông cô đi về phía trước, lúc đi nụ hôn của anh vẫn còn đang dụ
hoặc cô, quyến rũ cô, làm lòng cô tràn ngập những ngọn sóng không tên,
cuộn chảy trong lòng cô, lý trí một lần nữa không phát huy tác dụng.
Lúc Dương Tư Dục bị hôn đến không còn thở nỗi, Lương Tĩnh Hanh cũng buông
cô ra. Đôi mắt như sương mù của cô nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy tay anh đưa ra phía sau lưng cô, không chút khách khí đem vật phẩm trên bàn toàn bộ quét xuống. Lương Tĩnh Hanh nâng mông cô lên, trực
tiếp đặt cô lên bàn, thân hình to lớn chen giữ hai chân cô, kéo váy cô
lên.
"Tĩnh Hanh... Tĩnh Hanh.. tôi ...a .. ừ .." Hai tay Dương Tư Dục nắm chặt cạnh bàn, chịu đựng cảm xúc xa lạ đang mãnh liệt quấn lấy
cô.
Nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô, cảm giác vui vẻ như đợt
sóng trong cơ thể cô vang vọng, anh đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng
nhanh. Cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể bị buộc chặt, ngoài cảm giác kỳ lạ còn có loại cảm xúc nói không thành lời, càng lúc càng nhanh, nhịp độ
càng lúc càng cao.
Dương Tư Dục thấy cô sắp đến là một loại cực
hạn không nói ra được thành lời, thì phát hiện anh đang dừng lại tất cả
động tác. Một giây, hai giây, ba giây. Anh chẳng những dừng lại động tác mà còn rút tay ra, làm cho cô cảm thấy cơ thể mình trống không, cảm
giác hụt hẫng bao vây lấy cô. Dương Tư Dục không biết đây là loại cảm
xúc gì, chỉ thấy trong sâu thẳm như thiếu mất cái gì đó. Cô mở đôi mắt
sương mù không hiểu nhìn anh đang trên người mình.Anh ngừng? Cô không
biết tại sao anh lại ngừng, cô thậm chí cũng không biết tại sao mình
không muốn anh ngừng lại, cô chỉ nghi ngờ nhìn anh.
Lương Tĩnh
Hanh khẽ nâng môi mỏng, nhìn ánh mặt đang không hiểu của cô, từ từ cởi
áo mình xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Dương Tư Dục không phải chưa
từng thấy anh ở trần, nhưng trong tình huống này, cô lại thẹn thùng nhắm mắt, không dám nhìn vào mắt anh.
Hoan ái, đêm nay ở nơi này bắt
đầu. Bạn bè, đã biến chất. Hoang dâm cả đêm. Nếu như nói đây là Địa
Ngục, Dương Tư Dục cũng cam tâm chấp nhận. Đêm qua, cô đã hưởng thụ một
bữa tiệc xa hoa, trở thành người phụ nữ chân chính, biết tất cả mùi vị
hoan ái, cảm nhận được một cảm giác như ở trên Thiên Đường, hơn nữa,
người đàn ông đó lại chính là người cô đã yêu thầm mười mấy năm.
Đủ. Cô cảm thấy đủ rồi. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu được cái gì,
cô đã thay đổi ước nguyện ban đầu của mì