
iến họ lâm vào tình thế khó xử, để anh muốn giữ cô lại, nhưng lại không dám, cũng
không có cách. Anh trầm mặc, khiến Dương Tư Dục càng thêm đau lòng, đột
nhiên cô kích động muốn nói một lần cho rõ ràng những cảm nghĩ trong
lòng cô.
"Mới vừa rồi nụ hôn kia, nhắc nhở tôi một chuyện..."
"Hả?" Lương Tĩnh Hanh đứng tại chỗ chờ cô nói tiếp.
"Tôi đã lâu không nói chuyện yêu đương với ai, cũng quên mất tư vị của nụ
hôn." Cô ngước lên những chấm nhỏ trên trời, nở nụ cười nhàn nhạt thê
lương. Cả ngày vội vội vàng vàng chờ người đàn ông này, cô đã bao lâu
chưa để cho mình tĩnh tâm lại, thưởng thức màn đêm mỹ lệ.
Nói
yêu thương? Cô đã nghĩ nên nói chuyện yêu thương rồi? Lương Tĩnh Hanh
run sợ, bởi vì không nhìn ra hàm ý trong lời nói của cô. Tư vị của nụ
hôn? Cô nhớ nhung tư vị của nụ hôn ban đầu? Rõ ràng là một câu nói không được tự nhiên, nhưng rơi vào tai anh, lại như một cây châm ghim vào
lòng anh.
Nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng,
trong lòng Dương Tư Dục có chút sảng khoái. Chẳng lẻ, anh nghĩ lúc nào
cô cũng canh giữ bên người anh, nhìn anh sung sướng trong một đám phụ
nữ, không thể có cuộc sống bình thường sao?
"Tôi phải về rồi." Dương Tư Dục thở dài một hơi.
"Không để tôi đưa cô về, cô làm sao về?" Lương Tĩnh Hanh vội vàng hỏi.
"Tôi gọi taxi." Dương Tư Dục thà đi đi bộ về nhà cũng không cho anh có cơ hội làm người tốt, tiếp tục thu phục lòng cô.
Lương Tĩnh Hanh hai tay nắm chặt thành quả đấm, cũng không biết làm sao giữ cô lại.
Lúc này, Triệu Mạnh Tề đưa khách ra bãi đậu xe, ngạc nhiên thấy Dương Tư
Dục và Lương Tĩnh Hanh vẫn còn đang giằng co. Anh lịch sự đưa khách lên
xe, sau khi xe chạy đi, anh mới đi tới chỗ hai người: "Tôi nghe thấy vừa rồi có người muốn gọi taxi?"
"Đúng vậy, tôi muốn đi về." Dương Tư Dục gật đầu.
Triệu Mạnh Tề không biết chuyện gì mới xảy ra, nhưng nhạy cảm thấy bầu
không khí khác thường: "Tôi đưa cô về." Triệu Mạnh Tề không nói hai
lời, lấy chìa khóa xe trong túi ra quơ quơ, khẽ chạm vào Dương Tư Dục
dẫn cô đi tới chỗ xe anh: "Xe của tôi ở đàng kia."
"Không cần..." Dương Tư Dục theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại thấy môi mỏng của Triệu Mạnh Tề nở nụ cười.
"Chẳng lẻ cô muốn ở đây tiếp tục cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiếp tục
dây dưa sao?" Triệu Mạnh Tề nhìn ra được đôi mắt của cô ưu thương hơn,
có một loại bi thương đến nỗi chết tâm, giống như bị người ta đâm một
dao.
Lương Tĩnh Hanh nói đã cái gì? Làm cái gì? Một câu nói khiến Dương Tư Dục mềm nhũn bất lực không còn cự tuyệt nữa, tay cũng rũ
xuống, lông mi dài chớp chớp, cô biết lúc này mình nên rời đi mới là tốt nhất.
"Cám ơn." Dương Tư Dục cuối cùng chỉ nói được hai chữ.
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Mạnh Tề biến mất trước mặt Lương Tĩnh Hanh. Dọc theo đường đi, cô luôn trầm mặc. Triệu Mạnh Tề ngoại trừ hỏi địa
chỉ của cô cũng không nói thêm gì, để cô có thời gian bình tĩnh tâm tình của mình.
Sau một hồi lâu, xe dừng lại khi đèn giao thông, Dương Tư Dục lúc này mới quay đầu lại tò mò nhìn anh: "Thật không biết phải
nói anh thông minh hay là thích xen vào chuyện của người khác." Cô bất
đắc dĩ mở miệng.
"Đương nhiên là thông minh." Triệu Mạnh Tề
không chút khiêm tốn nói tiếp, dời tầm mắt nhìn cô: "Chỉ là sự thông
minh của tôi, làm cho cô đau lòng."
Dương Tư Dục xì một tiếng:
"Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng .. anh thật sự đã giúp tôi hiểu." Để cho cô biết si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, nhận rõ sự thật sớm một
chút, mới là chuyện cô nên làm.
Triệu Mạnh Tề gật đầu, khi đèn
xanh sáng lên, nhấn chân ga, xe chậm chạp tiếp tục chạy về phía trước.
Không khí lần nữa rơi vào yên lặng.
"Người ta nói, người ngoài
bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, người đàn ông kia không đến nỗi không có chút cảm giác nào với cô." Triệu Mạnh Tề cầm tay lái, mở
miệng nói.
"Không đủ." Cô lắc đầu: "Tình cảm như vậy muốn lâu dài quá cực khổ, có lẻ buông tay sẽ tốt hơn." Buồn bực tích tụ đã lâu, cộng thêm anh liếc mắt một cái đã nhìn ra được tình cảm của mình đối với
Lương Tĩnh Hanh, Dương Tư Dục cũng không muốn giấu diếm nữa.
"Thật muốn buông tay?" Triệu Mạnh Tề cười hỏi.
Dương Tư Dục dùng sức gật đầu. Nỗi đau vừa rồi đã khiến cô không còn dũng khí tiếp tục yêu thầm nữa.
"Đã như vậy rồi .." Triệu Mạnh Tề đột nhiên buông ra một câu: "Tôi muốn theo đuổi cô."
Dương Tư Dục nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn vào gò má Triệu Mạnh Tề đang
lái xe: "Anh đang nói giỡn sao?" Dương Tư Dục nhăn mày.
"Không
phải." Triệu Mạnh Tề lắc đầu, lại gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. Anh quay
đầu, nghiêm túc một lần nữa nói với cô: "Có thể để tôi theo đuổi em?"
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, Dương Tư Dục một câu cũng không nói ra, chỉ kinh ngạc nhìn anh.
Trong hội trường, Lương Tĩnh Hanh mất hồn mất vía, giống như con ruồi không
đầu đi tới đi lui, nghĩ tới Dương Tư Dục ngồi trên xe Triệu Mạnh Tề,
trong lòng không thoải mái. Triệu Mạnh Tề này, là Trình Giảo Kim từ đâu chạy tới? Tại sao lại xen vào chuyện của anh và Dương Tư Dục? Anh không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, tính toán lộ t