
g? Sao nói nhảm nhiều thế!”
“Gặp, gặp, đương nhiên sẽ gặp, có anh chàng đẹp trai thì tội gì mà không gặp
chứ, nếu ưng ý cũng có thể chữa được chứng bệnh lải nhải của bố mẹ tớ.” Triệu Yến Minh hớn hở nói, vừa nhắc tới mấy từ “chứng bện lải nhải”, cô lại bắt đầu luôn miệng kêu khổ: “Bố mẹ tớ càng ngày càng thúc ép, còn
định gửi ảnh và thông tin của tớ đến tất cả các công ty mai mối trên
toàn quốc, cậu nói xem tớ có ế ẩm đến thế không? Bây giờ ông bà ngày nào cũng gia tăng áp lực lên tớ, nếu có thể nhìn thấy được những áp lực này thì chẳng khác gì tớ đang cõng ngọn Thái Sơn. Xuân Hiểu, cứ tiếp tục
như thế, tớ sớm muộn gì cũng bị suy nhược thần kinh thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhếch miệng cười, nói: “Được, để tớ gọi điện trước xem người
ta có thời gian rảnh không rồi sẽ thông báo cho cậu sau!”.
Nói rồi, cô bấm số điện thoại Đỗ Vệ Kỳ, nhận được điện thoại lúc này của
cô, Đỗ Vệ Kỳ rất bất ngờ. Thẩm Xuân Hiểu nói muốn giới thiệu với anh một người bạn. Anh đã rất vui vẻ đồng ý.
Cô lại thông báo cho
Triệu Yến Minh, nói thời gian và địa điểm của cuộc hẹn. Xong xuôi đâu
đấy, cô vô cùng hài lòng, không tin mình hóa ra cũng có tài ngầm về
phương diện này, tương lai có thể làm bà mối nghiệp dư, nói không chừng, thu nhập còn cao hơn so với công việc chính ấy chứ. Nếu không thì
Trương Hướng Dương sao lại coi nó là sự nghiệp như thế.
Đúng rồi, nhắc đến Trương Hướng Dương, Triệu Yến Minh cũng chỉ hô sấm không
ra mưa, kêu gào như mình là sát thủ của những anh chàng độc thân, thà
giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu đã thật sự hành động thì không thể không
hề có động tĩnh. Mấy ngày trước cô đọc được bài phỏng vấn Trương Hướng
Dương trên tờ tạp chí của cơ quan cô ấy, người viết là Triệu Yến Minh,
cô vốn nghĩ rằng bọn họ còn lâu mới có thể nói đến hỷ sự, nhưng chí ít
cũng phải có tiến triển chứ. Thế mà trong điện thoại, cô ấy không hề đề
cập tới chuyện này, anh chàng đẹp trai trong buổi hẹn hò cũng là trong
mơ, vừa nghe đã biết ngay dây thần kinh yêu đương của cô ấy lại đi ngủ
rồi.
Triệu Yến Minh như thế, bố mẹ cô ấy sao có thể không sốt ruột được chứ? Chẳng trách họ phải dùng thủ đoạn cưỡng chế.
Có tiếng gõ cửa, cô không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào!”. Tốc độ làm
việc của quán ắn này nhanh thật, cô vừa mới gọi cách đây hơn mười phút
mà đã có người mang đến rồi.
Tiếng bước chân dần tới gần, cô nói: “Đặt lên chiếc bàn nhỏ là được rồi! Cảm ơn!”. Vừa nói cô vừa lấy
túi tiền, rút ra hai tờ mười tệ để trả, nhưng vừa ngước mắt lên thì nụ
cười trên mặt đã trở nên cứng đờ, cành tay cũng dừng lại giữa không
trung.
Trước mắt cô không phải là người giao hàng của quán cơm, mà là khuôn mặt ngựa của Lư Hạo Tường.
Thật mất hứng, không để người ta vui vẻ được một chút, sắc mặt cô bỗng sầm
xuống, gập ví tiền lại, lạnh lùng nói: “Anh đến làm gì? Đang trong thời
gian nghỉ trưa, tôi không tiếp khách!”.
Lư Hạo Tường hoàn toàn không để ý, khẽ ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách trước mặt cô, hỏi: “Bây giờ An Châu ở đâu?”.
Hóa ra anh ta đến chỗ mình để dò hỏi tin tức. Thẩm Xuân Hiểu liếc anh một
cái, cười khẩy: “Giám đốc Lư, ngài đến đây để hỏi tôi sao? Nhưng muốn
hỏi người ta thì cũng phải có phép lịch sự cơ bản, ngài như thế này có
khác gì ép cung đâu?”
“Cô đừng tỏ vè tiểu nhân đắc chí nữa,
được không? Tôi muốn biết bây giờ cô ấy ở đâu, hoặc là cô cho tôi số
điện thoại để tôi gọi cho cô ấy!” Lư Hạo Tường nhẫn nhịn nói.
“Anh nói đúng lắm, tôi chính là tiểu nhân đắc chí đấy! Bây giờ cô ấy ở đâu
thì anh đi mà hỏi cô ấy, anh không phải không có email, QQ[1'> của cô ấy, hà tất gì phải nhờ vả một kẻ tiểu nhân như tôi?”
[1'>. QQ: Là phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc, giống như Yahoo.
“Cô còn giả ngốc sao? QQ của cô ấy đã để chế độ im lìm với tôi lâu rồi,
email cũng đổi.” Lư Hạo Tường chán nản nói: “Cô tưởng tôi muốn đến tìm
cô lắm sao? Nếu không phải chỉ có cô biết thì tôi đến tìm cô mới lạ
đấy!”.
“Đó là cô ấy không muốn gặp anh, anh sao phải tìm cô
ấy?” Thẩm Xuân Hiểu buồn bực, khuôn mặt cũng không viết ra những từ đại
loại như tiểu nhân bán rẻ bạn bè, thế mà sao anh ta lại nghĩ rằng mình
có thể bán rẻ An Châu chứ? An Châu nếu muốn liên lạc với anh ta thì tự
cô ấy sẽ liên lạc, nếu thật sự tiết lộ email và số điện thoại của cô ấy, cô ấy chẳng xé xác mình ra ấy chứ. Hơn nữa, cô cũng đâu nhiều chuyện
như thế? Bất kể anh ra là bạn trai cũ hay bạn trai hiện tại của An Châu
thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
“Đó là chuyện của tôi, cô quan tâm ít thôi.” Lư Hạo Tường lạnh lùng nói.
Thẩm Xuân Hiểu cười híp mắt, nói: “Anh có tình nguyện đến tìm tôi hay không
là chuyện của anh, còn tôi có muốn nói cho anh biết hay không lại là
chuyện của tôi. Bổn cô nương bây giờ tâm trạng không tốt nên không muốn
nói cho anh biết!”.
Lư Hạo Tường nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, tức đến ngứa chân răng, hỏi: “Thế bao giờ tâm trạng của cô tốt?”.
“Xin lỗi, cứ gặp anh, tâm trạng của tôi đều không tốt.”
“Cô cố ý phải không? Cô vốn không muốn nói cho tôi biết!”
“Biết rồi còn hỏi, tôi có nghĩa vụ gì mà phải nói hết mọi chuyện v