
i lâu sau, đầu mới bắt đầu chậm rãi khôi phục hành
động, ý thức được chính mình bị hôn, nhưng mà đây còn là... Nụ hôn đầu tiên của
nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời dần đỏ bừng, nàng theo bản năng che miệng
mình, vừa thẹn vừa giận mắng: “Ngươi... Đáng ghét!”
***
Lúc này Đổng Trinh Hoa thật đúng là tức giận không nhẹ, nàng bắt đầu trốn Thịnh
Hạo, cố ý tránh không thấy mặt, cho dù hai người đều ở trong phủ bối lặc, cho
dù ở tại cùng một cái sân, nàng cũng có biện pháp trốn đến hắn muốn tìm cũng
rất khó tìm được.
Hai người giằng co như vậy thật nhiều ngày, Thịnh Hạo lúc vừa mới bắt đầu, còn
để tùy ý nàng cáu kỉnh, sau cũng dần dần không cách nào dễ dàng tha thứ tiếp,
thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thay đổi mới tốt.
Hắn bất động thanh sắc đi tới trong vườn hoa, nhìn đến Đổng Trinh Hoa cách đó
không xa đang ngồi xổm bên ao nhỏ, lập tức lấy thức ăn gia súc cho cá chép
trong ao, lại nhìn mặt hồ sững sờ, hoàn toàn không có tức giận, hại hai hàng
lông mày của hắn nhịn không được chau lên, cực kỳ lo lắng tình huống của nàng.
Sau khi trở lại phủ bối lặc, nàng tuy rằng trên danh nghĩa là nô tỳ bên người
hắn, nhưng căn bản không ai dám bảo nàng làm chuyện nô tỳ nên làm, Thường tổng
quản còn đặc biệt phái một nô tỳ chuyên môn chiếu cố nàng, nàng ăn được mặc
được, mỗi ngày đều muốn nàng trang điểm thật xinh đẹp, cho nên cuộc sống của
nàng bây giờ quả thực không khác gì với thiên kim đại tiểu thư.
Nhưng hắn biết nàng cũng không vui vẻ, nguyên nhân nàng không vui không đơn
giản chỉ có cáu kỉnh với hắn như vậy, nàng còn có chuyện khác giấu ở trong
lòng, hắn muốn đoán cũng đoán không ra.
Hắn có thể lưu lại thân xác của nàng, nhưng tựa hồ lại không có thể lưu lại
lòng của nàng, điều này làm cho hắn thực buồn rầu, bởi vì hắn cũng không xác
định, mình rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể thuận lợi đến được lòng của
nàng, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, sẽ không luôn nghĩ phải
rời khỏi hắn.
“Bối lặc gia.” Lúc này A Thiết lặng lẽ đi dến bên người chủ tử, không làm kinh
động đến Đổng Trinh Hoa, “Đồ cũng đã chuẩn bị xong.”
Thịnh Hạo gật gật đầu, “Tốt lắm, đi xuống đi.”
“Vâng!” Chờ sau khi A Thiết rời đi, Thịnh Hạo mới bước chân đi đến phía sau
Đổng Trinh Hoa, mở miệng kêu, Đổng Trinh Hoa.”
“Ách?” Đổng Trinh Hoa hoảng sợ, lập tức đứng dậy quay lại đối mặt hắn, mặt sầm
lại, hoàn toàn không cho hắn thấy một sắc mặt tốt, “Ngươi... Làm sao ngươi sớm
như vậy đã trở lại rồi?”
Bình thường sáng sớm hắn liền tiến cung, qua giờ ngọ mới có thể trở về, bây giờ
còn chưa đến buổi trưa, cho nên nàng cũng không có phòng bị, ngược lại còn bị
hắn hù dọa.
Hắn trực tiếp giữ chặt tay nàng, không muốn nhiều lời vô nghĩa,
“Đi theo ta.”
“Vì sao ta phải đi theo ngươi mới được?” Đổng Trinh Hoa không chút khách khí
vung tay hắn, “Ta không đi, ta muốn ở chỗ này.”
Thịnh Hạo không vui nheo mắt sắc lại, bình tĩnh lên tiếng cảnh cáo, “Đổng,
Trinh, Hoa!”
“A?” Đổng Trinh Hoa âm thầm cả kinh, mới nghĩ đến mỗi lần cùng hắn cứng đối
cứng, đều tìm không đến chỗ tốt gì, ngược lại là tự tìm tội để chịu, chợt cảm
thấy không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó Thịnh Hạo trực tiếp động thủ, lấy tốc độ sét đánh không
kịp bưng tai chặn ngang ôm lấy nàng, vác lên đầu vai, nàng không muốn đi cũng
không sao, hắn có thể “giúp nàng đi”.
“A –” Đổng Trinh Hoa lên tiếng kinh hô, thật không nghĩ tới hắn thô lỗ như vậy,
căn bản chính là trực tiếp coi nàng trở thành heo mà khiêng, “Bá đạo, thô lỗ,
người dã man!”
“Câm miệng!” Là nàng buộc hắn làm như vậy, chẳng trách hắn.
“Mau buông ta xuống!” Nàng vừa thẹn lại quẫn liều mạng giãy dụa, hai tay nhỏ bé
không ngừng đánh lưng của hắn, ngộ nhỡ làm cho người khác thấy một màn như vậy,
sau này nàng còn gặp người khác được sao?
Nếu Thịnh Hạo cứ như vậy buông tha nàng, vậy hắn sẽ không kêu Thịnh Hạo nữa
rồi, hắn mặc nàng ở trên vai hắn giãy dụa, rất nhanh tiêu sái qua hành lang,
đường đá, trở lại trong sân.
Chờ sau khi đi vào sân, Thịnh Hạo mới buông nàng, cầm chặt tay nàng đi về phía
phòng khách, Đổng Trinh Hoa giãy không được, tức giận đến dậm chân, “Ngươi rốt
cuộc muốn làm cái gì?”
Nàng bất đắc dĩ đi theo hắn đi vào trong phòng khách, đột nhiên ngửi được có cỗ
hương vị ngọt ngào tràn ngập trong đó, buồn bực đi phía trước nhìn lên, mới
phát hiện trên bàn bày nhiều loại điểm tâm, rực rỡ muôn màu, ánh mắt nàng nhìn
đều phát sáng lên.
Thịnh Hạo đưa nàng đưa đến trước bàn, biểu tình có chút cứng ngắc, không được
tự nhiên nói, “Một bàn này tất cả đều là điểm tâm của tiệm điểm tâm nổi danh
trong kinh làm, ta không biết ngươi thích loại nào, cho nên cứ phái người mua
tất cả, mỗi thứ một phần mang về.”
Hắn không biết nên dỗ nữ nhân như thế nào, duy nhất có kinh nghiệm, chính là
chỉ cần Ngọc Ly không có quan tâm, ăn vào điểm tâm nàng yêu là có thể nín khóc
mỉm cười, hắn cũng không biết biện pháp này đối Đổng Trinh Hoa rốt cuộc hữu
dụng hay không, dù sao liền thử xem xem, nếu quả thật là không, hắn cũng chỉ
phải nghĩ biện pháp khác.
Đổng Trinh Hoa nhìn biể