
hường
tổng quản, năm năm nay vất vả cho ngươi rồi.”
“Nô tài không có khổ cực, bối lặc gia đóng ở biên cương mới vất vả nha.”
Đổng Trinh Hoa theo đi xuống xe ngựa, thẳng đi vào trong viện, lần đầu tiên
nhìn đến phủ đệ hoa lệ chỉ có ở trong phim truyền hình mới có thể xuất hiện,
cảm giác thực mới mẻ, nhịn không được nhìn xung quanh trái phải, “Wow... Nguyên
lai hình dáng phủ bối lặc là vậy, vậy Quận Vương phủ, phủ thân vương rất cao
quý kia, không phải càng hoa lệ hơn nơi này sao?”
Thường tổng quản vừa nhìn thấy Đổng Trinh Hoa đi đến bên cạnh chủ tử, đầu tiên
là kinh ngạc sửng sốt, biểu tình như là kỳ lạ, kinh hoàng dùng ngón tay chỉ
nàng, nói không thành lời, “Ngươi... Ngươi...”
“Ta làm sao vậy?” Đổng Trinh Hoa hoang mang nhìn Thường tổng quản.
“Thường tổng quản, nàng là nô tỳ khi ta ở Tây Vực mới thu nhận bên người, tên
là ‘Đổng Trinh Hoa’.” Thịnh Hạo lạnh hai tròng mắt, bất động thanh sắc trừng
mắt nhìn Thường tổng quản một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng nói loạn,
“Nàng là lần đầu tiên tới kinh thành, cho nên Thường tổng quản đừng liên tưởng
nhiều, cũng đừng nói lời khó hiểu.”
“Nô tài hiểu rõ.” Thường tổng quản thông minh lập tức hiểu ám chỉ của chủ tử,
nói tóm lại chính là, chủ tử ở Tây Vực nhặt được một cô nương bộ dạng tương tự
với Ngọc Ly cách cách, nhưng chủ tử cũng không hi vọng làm cho vị cô nương này
biết chuyện Ngọc Ly cách cách.
Thật sự là không thể tin được, trên đời này cư nhiên sẽ tồn tại hai người giống
nhau như thế, nếu bây giờ không phải là ban ngày ban mặt, ông có thể thật sự
cho là mình gặp quỷ.
Đổng Trinh Hoa nhíu lại
lông mày nhỏ nhắn nhìn về phía Thịnh Hạo, “Các ngươi đang nói cái gì mà bí hiểm
vậy?” Bọn họ nhất định là có chuyện gạt nàng.
“Ngươi nghĩ nhiều thôi.” Thật sự hắn không muốn làm cho nàng biết nhiều chuyện
có liên quan Ngọc Ly.
“Phải không?” Nàng mới không tin.
Thường tổng quản âm thầm quan sát động tác giữa Đổng Trinh Hoa cùng chủ tử,
phát hiện chủ tử căn bản không phải để nàng làm nô tỳ, xét ngôn hành cử chỉ của
hắn đối với nàng cực kỳ khoan dung, việc thu nàng ở bên người làm nô tỳ, khẳng
định chỉ là ngụy trang, “Bối lặc gia, muốn an bài cho vị Đổng cô nương này ở
nơi nào?”
“Cứ trực tiếp an bài cho nàng ở trong trạch viện của ta.”
“Nô tài hiểu rõ.” Quả nhiên nha quả nhiên, chủ tử căn bản chính là nghĩ đến cái
'gần quan được ban lộc'.
Đổng Trinh Hoa vừa nghe, lập tức kháng nghị, “Vì sao ta và ngươi nhất định phải
ở cùng một gian nhà chứ?”
“Nơi này là ta làm chủ, ngươi không có lựa chọn khác.” Thịnh Hạo không để lại
dấu vết cầm tay nàng, mang theo nàng hướng trong phủ đi vào, vẫn không quên
cảnh cáo, “Phải nhớ kỹ, thân phận của ngươi là nô tỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn
nghe lời.”
“Ta cũng không phải cam tâm tình nguyện làm nô tỳ của ngươi.” Nàng đang nổi
nóng, không có tâm tư chú ý đến động tác nhỏ của hắn, không sợ chết mà lẩm bẩm
oán giận, “Ngươi rõ ràng chính là cường đoạt dân nữ...”
“Ngươi nói cái gì?!” Thịnh Hạo quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cảnh cáo nàng đừng
vượt quá.
“... Ân nhân, đại ân nhân, như vậy có thể chứ!” Nàng tức giận chu miệng lên,
nàng bây giờ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha, huống hồ
nàng cũng không có hộ tịch, không khác gì với khách nhập cư trái phép, nếu
không dựa vào hắn, nàng sống ở chỗ này, chỉ sợ sẽ có không ít vấn đề.
Đôi mắt Thịnh Hạo buồn bã, một cỗ dục vọng đột nhiên lơ đãng gợi lên, nàng
khẳng định không biết, bộ dáng nàng chu miệng quả thực tựa như đang dụ dỗ hắn,
“Về sau đừng tùy tiện chu miệng lên.”
“Cái gì? Ngay cả ta chu miệng hay không ngươi đều muốn quản?!” Nàng không dám
tin mà kinh hô, hắn cũng không phải đang ở bờ biển, trông nom rộng như vậy làm
gì?
“Đương nhiên.” Hắn không chút lựa chọn trả lời.
Đổng Trinh Hoa cố ý làm trái ý hắn, chính là không muốn dễ dàng thuận ý của
hắn, Ta cứ muốn chu miệng, ngươi tính trừng phạt ta như thế nào? A?”
“Ngươi...”
Nàng lập tức chu miệng cao cao thị uy với hắn, chính là đoán chừng hắn sẽ không
trừng phạt nàng, lại không nghĩ rằng ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm
thúy khó giải, ngay sau đó liền cúi người, hai bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, khiến nàng kinh ngạc vạn phần.
Nàng trừng lớn hai mắt, hương vị xa lạ mềm mại trên môi, thuộc về hơi thở của
hắn nháy mắt quấn quanh lấy nàng, hại nàng đầu cháng váng, đầu trống rỗng, tim
đập rộn lên, cứ như vậy chỉ ngây ngốc để hắn hôn, không biết làm sao.
Thịnh Hạo vốn định trừng phạt nàng một chút, làm cho nàng lần sau không dám tùy
ý khiêu khích hắn, không nghĩ tới làm như vậy, ngược lại là đang trừng phạt
chính mình, bởi vì môi nàng quá thơm ngọt rồi, làm cho hắn vừa hôn lên, liền
luyến tiếc không dời, thật muốn cứ như vậy hôn tiếp.
Cố nén khát vọng đối với nàng, Thịnh Hạo rất nhanh giãn ra khoảng cách giữa hai
người, đối với nàng đang ngây ra như phỗng lớn tiếng cảnh cáo, “Đây là trừng
phạt dành cho ngươi, lần tới nếu ngươi còn dám tranh luận, ta sẽ làm như vậy để
đối phó ngươi.”
Nàng lại ngây ngốc một hồ