
hơn rất
nhiều so với ta. Chỉ là chúng ta đều không nghĩ tới vài năm sau chúng ta sẽ trở thành bằng hữu. Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta, mà ta
cũng chỉ bằng hữu duy nhất của hắn. Chúng ta ở chung nhóm như thế, cùng
nhau làm nhiệm vụ. Chính là sau chủ công lại một lần nữa đem hắn đi, mà
sau đó hắn liền được gọi là Lâu Ngọc Ninh, chủ công cho hắn họ Lâu, để
cho hắn làm bạn đọc sách với thái tử. Chính là nếu nói là làm bạn, còn
không bằng nói thẳng ra là bảo hộ. Khi đó ta tuy vẫn còn một chút đố kị
với hắn, nhưng là ta cũng rất cao hứng cho hăn, ít nhất hắn không cần
giết người không ngừng nghỉ như chúng ta.”
“Chủ công của các ngươi là quốc vương của Tây Việt quốc?” Ta thản nhiên hỏi.
Dạ Khuynh Thành nếu là tộc trưởng của Vân Mặc tộc, vậy Mị tại sao lại bị vứt bỏ ở trong tuyết?
Ta biết có vài người đối với song sinh có ý kiến khác thường, nói là quái thai, nhưng nếu là nói như vậy, vì sao phải đợi cho đến khi sáu
tuổi mới vứt bỏ? Lại vì sao vứt bỏ Mị mà không vứt bỏ Dạ Khuynh Thành?
Tu La gật đầu nói: “Đúng vậy, chủ công chính là quốc vương tốt nhất
của Tây Việt quốc. Cho nên Mị có thể được ban cho họ Lâu là chuyện cực
kỳ vinh quang, ta nhớ rõ lúc trước có rất nhiều người đố kị với hắn,
cũng căm giận bất bình, vì sao lại là hắn? Ta cũng không biết ở bên
trong hoàng cung hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là sau
khi hắn tiến cung vài năm, ta liền nhận được mệnh lệnh của chủ công, bắt ta giết hắn. Lúc ấy ta cũng truy vấn nguyên nhân, nhưng là sát thủ chỉ
cần nghe theo mệnh lệnh, cũng không cần biết nguyên nhân, cho nên chủ
công cũng không có khả năng nói cho ta biết. Chúng ta phần lớn đều là
những cô nhi cùng những đứa trẻ bị bỏ rơi, là chủ công đã cứu chúng ta,
làm cho chúng ta có thể ăn no mặc ấm, cho nên mặc dù trở thành sát thủ,
chúng ta vẫn là thề sống chết nguyện trung thành với chủ công.”
“Nhưng ngươi cũng không có giết Mị đúng không?” giọng nói của ta tuy là thản nhiên, nhưng là đáy lòng cũng đã là nổi sóng mãnh liệt.
Quân vương tốt nhất của Tây Việt, là chủ công của bọn họ, vì sao lại phải giết Mị?
Ân nhân cứu mạng muốn giết chính mình, bằng hữu duy nhất, lại không
thể không chĩa đao kiếm vào mình, khi đó Mị làm sao có thể chịu nổi
chuyện này?
Cho nên hắn mới có thể tuyệt vọng như vậy sao?
“Ta vừa không thể làm chuyện có lỗi với chủ công, lại cũng không thể phản bội bằng hữu.” Tu La bất đắc dĩ nói: “Trung nghĩa không thể song
toàn.”
“Cho nên ngươi phế võ công của Mị, đem hắn vứt bỏ ở bên trong tuyết
đêm. Cho hắn một cơ hội sống sao?” Ta nói tiếp thay Tu La “Sau đó lại
cảm thấy mình có lỗi với Mị, cho nên mới đến Kính Nguyệt cung. Nhưng là
Mị lại bảo ngươi ở lại theo ta, đúng không?”
Tu La hơi có chút cảm khái nói: “Ta lúc trước cũng không biết là
mình đã làm sai hay đúng, nhưng là sau đó chủ công đã biết chuyện. Cho
ta một cơ hội chuộc lỗi, bắt ta một lần nữa đuổi theo giết hắn. Chính là lần thứ hai, ta lựa chọn phản bội chủ công. Rồi sau đó chủ công chết vì bệnh, việc này cũng không được nhắc đến nữa.”
“Về sau Mị lại đột nhiên rời đi, là để trở về Tây Việt quốc sao? Hắn làm sao có thể trở thành Chiến Hậu của Tây Việt quốc?” Hiển nhiên Tu La cũng không đem tất cả mọi chuyện báo cho Lâu Điện Ngọc biết, bằng không hắn cũng sẽ không tín nhiệm Mị như thế.
Chính là Mị trở về là vì cái gì? Là trả thù sao?
Nếu là trả thù, hắn vì sao lại phải hết sức phụ tá Lâu Điện Ngọc cùng Sở Ngọc như thế?
“Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm. Mị cho tới bây giờ đều không nói cho người khác biết chuyện của mình.”
Tu La trả lời nhưng thật ra làm cho ta có vài phần cảm thông, Mị xác thực sẽ không nói cho người khác biết chuyện của mình.
“Vậy ngươi cũng không biết trước lúc hắn sáu tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn là người phương nào?” Tuy rằng hỏi mà biết được rằng sẽ không có được câu trả lời, nhưng là đáy lòng của ta vẫn ôm lấy vài
phần kỳ vọng.
Chính là kỳ vọng cuối cùng cũng tan biến, Tu La xác thật không biết.
Nhưng ít ra ta biết được một việc.
“Cung chủ, nếu ngươi thật sự muốn oán hắn, ta cũng chỉ có thể thật
xin lỗi ngươi.” Tu La nói xong, hướng ta cung kính vái lậy một lễ sau đó mới lui đi ra bên ngoài.
Ta tất nhiên là sẽ không oán hắn, ta ở dưới đáy lòng khe khẽ thở dài.
Chính là hắn làm như vậy lại là vì cái gì? Cuối cùng vẫn cảm thấy trong chuyện này có một bí mật mà ta không thể tưởng được. “Ngày xưa, từng có một nhà tiên tri đã để lại một lời tiên đoán cho
Tây Việt quốc, nói có một ngày Tây Việt quốc sẽ bị hủy bởi trong tay của thiếu niên mà hắn mang về. Cho nên lúc trước vua của Tây Việt quốc mới
sai sát thủ Ám Dạ đi ám sát Mị, để phòng ngừa lời tiên đoán trở thành sự thật. Nhưng là Mị lại được ngươi cứu. Sau vị vua của Tây Việt quốc đó
mất vì bệnh, thậm chí còn không kịp đem lời tiên đoán này nói lại cho
Lâu Điện Ngọc biết, cho nên Lâu Điện Ngọc cũng không biết tất cả chuyện
này, vẫn để cho Mị quay về Tây Việt quốc, ở lại bên cạnh phò tá hắn, hắn rất nể trọng Mị, cho nên mới sẽ có Chiến Hậu ngày hôm nay. Về nguyên
nhân Mị lúc