
lặng, không còn phân biệt được rốt cuộc là đau là cái gì, sợ hãi là cái gì.
Hắn dùng lực ngẩng đầu, ở bên tai ta để lại cho ta một câu cuối
cùng, một câu cuối cùng khi hắn hấp hối ở cái thế giới này. Sau đó tay
chậm rãi từ vạt áo của ta hạ xuống, đôi mắt cũng nhẹ nhàng mà đóng lại,
hoàn toàn rời bỏ thế gian này.
Nhưng là ta lại bởi vì một câu nói cuối cùng kia mà bàng hoàng, ta
không rõ hắn vì sao lại để lại một câu nói cuối cùng đó cho ta.
“Dục ca ca, đây là hy vọng của ngươi sao?”. Ta gần như nỉ non hỏi.
Chính là người trong lòng cũng rốt cuộc không thể trả lời ta.
Cúi đầu, nhìn người nằm trong lòng, sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt,
nhưng là vẻ mặt cũng rất là bình thản, rõ ràng rất giống như là đang ngủ say, như thế nào lại có khả năng liền rời bỏ đi như vậy?
Như thế nào lại có khả năng sau khi để lại một câu nói như vậy mà rời bỏ đi như thế?
“Dục ca ca, ngươi trả lời ta được không?” Đầu ngón tay điểm nhẹ mi tâm hắn, ta khẽ hỏi.
Rõ ràng vừa mới gặp nhau, lại ở trong phút chốc thành sinh ly tử biệt, ta thậm chí còn có chút không thể tin nổi.
Gió lạnh lùng thổi qua, thổi tung mái tóc đen của hắn ở trên đùi ta, cũng thổi phần phật y phục Nguyệt Nha trắng của hắn, bốn phía thật yên
lặng, yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai cùng
tiếng thì thào của ta.
Cũng có lẽ là ta không nghe thấy thanh âm gì ở bên ngoài.
Dục ca ca, ngươi đã nói, thích nhất ta tươi cười phải không?
Ta đây sẽ cười cho ngươi xem, ngươi nhìn thấy không?
Dục ca ca, ngươi nếu không đứng dậy, ta liền sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.
Dục ca ca, ngươi thật sự muốn ta không để ý tới ngươi sao?
Ngươi nếu không đứng dậy, ta liền không bao giờ cười cho ngươi xem nữa, không bao giờ để ý đến ngươi nữa…
Ta cực lực mỉm cười, nhưng là mặc kệ ta cười như thế nào, người kia
cũng không tiếp tục mở mắt ra được nữa, mặc kệ ta không tin sự thật là
như thế đi chăng nữa, nhưng là lại không thể không tin tưởng, hắn đã
chết, thật sự đã chết…
Liền như vậy chết ở trước mặt của ta, liền như vậy mang tất cả đi, yêu hay hận cũng thế, quả nhiên là mang đi hoàn toàn.
Dục ca ca, có lẽ ngươi nói rất đúng, người sống sót vĩnh viễn là
người thống khổ nhất, như vậy ngươi nhất định phải thật vui vẻ. Mặc kệ ở nơi nào cũng đều phải thật vui vẻ.
Thân mình bị người ôm lấy, vẫn như cũ là độ ấm quen thuộc kia, nhưng là ta lại vẫn như cũ ức chế không được toàn thân lạnh run, vì cái gì sẽ như vậy?
“Liễu Lăng, nàng đừng làm ta sợ.” thanh âm của Cơ Lưu Tiêu vang lên ở bên tai của ta, mang theo lo lắng.
Ta quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn “Tiêu, ta không sao.”
“Liễu Lăng, nàng…” Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt lo lắng càng sâu, hắn tựa hồ không tin ta thật sự không sao.
“Tiêu, ta thật sự không sao.” Ta buông nam tử trong lòng ra, đi bước một tới cửa thành Mạch Vũ thành, đối với trên tường thành nói: “Xuống
dưới nghe thánh chỉ.”
Nếu là Dục ca ca, như vậy hắn nhất định đã an bài tốt mọi chuyện.
Quả nhiên những người đó lập tức mở cổng thành, toàn bộ quỳ gối trước mặt ta, không ai lại tiếp tục phản kháng nữa.
Gió thổi rất lớn, thổi trúng làm đau đôi mắt của ta, ta chỉ nghe
thấy chính mình bình tĩnh nói, quốc công vì việc nước lao công khổ tứ,
bất hạnh chết bệnh, truy phong làm hiếu đức công, bắt đầu từ hôm nay,
bổn vương tự mình chấp chính.
Phụ vương, mẫu hậu, hai người nhất định hiểu và bỏ qua cho con, đúng không?
Hai người hiểu rõ Nguyệt Nhi nhất, cho nên nhất định sẽ không trách Nguyệt Nhi, đúng không?
Dục ca ca, ngươi đã nói Liễu Lăng của ngươi rất dũng cảm, cho nên ta nhất định sẽ trở thành người thật dũng cảm.
Một khắc kia, ta nghiễm nhiên nghe không được thanh âm bốn phía, lại chính là lẳng lặng đứng ở một bên, tùy ý gió lạnh điên cuồng thổi quấn
lấy ta, có lẽ ở trong mắt người khác, ta nhất định là một người bình
tĩnh đến mức đáng sợ.
Nhưng là ai có thể chân chính hiểu được tâm tình giờ phút này của ta.
“Liễu Lăng…” Một tiếng gọi phá tan tầng tầng sương mù truyền tới bên tai ta, mang theo vài phần mê ly.
Giờ khắc này, ta mới từ trong suy nghĩ mê man thanh tỉnh lại, ta
thậm chí không biết ta vừa rồi đã hốt hoảng trong bao lâu. Chính là nhìn vẻ mặt của những người đang quỳ trước mặt mình, ta nghĩ có lẽ thật sự
là rất lâu đi.
Vì thế thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi.”
Một khắc kia, ta rõ ràng là nghe thấy rất nhiều thanh âm hút không
khí, có lẽ ở dưới đáy lòng của bọn họ đã sớm oán giận ta ngàn lần ấy
chứ.
“Văn Mặc.” Ta quay đầu nhìn về phía Văn Mặc.
Hắn cung kính nói: “Có thần.”
“Chuyện của Hiếu đức công giao lại cho Văn đại nhân lo liệu.” Ta
không muốn quay đầu lại lần nữa, nói ta nhát gan cũng được, nói ta vô
tình cũng không sao, ta không có cách nào để tiễn hắn đoạn đường cuối
cùng này.
Có vài thứ, chỉ cần giữ ở trong lòng là tốt nhất.
Ta nghĩ ta đời này ta sẽ không thể quên được tất cả chuyện của chúng ta, bi thương cũng vậy, mà vui vẻ cũng thế, đều sẽ đi với ta suốt cả
cuộc đời này, ta vĩnh viễn đều sẽ không quên, thời còn trẻ có một nam tử đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của ta.
“Thần tuâ