XtGem Forum catalog
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328474

Bình chọn: 9.5.00/10/847 lượt.

một thân nhiễm huyết đơn độc trong gió quay cuồng,

tóc đen hỗn độn theo gió bay bay, trên tay đang cầm thanh kiếm dính máu, trên mặt là nụ cười tươi sáng, bên chân đầy những xác ác lang.

Mà rất nhiều năm về sau, ta không thể nào quên được, tại thời điểm

hừng đông ấy, có một nam tử đã tươi cười với ta, nói cho ta biết trời đã sáng.

Liều lĩnh nhảy xuống mặt đất, cũng không quan tâm mình có bị té ngã

hay không, liền hướng về phía hắn, gắt gao ôm lấy hắn “Mị Mị, ngươi

không sao chứ?”

Sự sợ hãi trước kia, giờ khắc này rốt cuộc không đè nén được nữa, chỉ sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn nâng tay xoa tóc ta, nhẹ nhàng nói: “Ta không sao.”

Một đêm thật là dài đằng đẵng, tựa hồ như chỉ trong một đêm mà đã

trải qua gần như tất cả nỗi sợ hãi trong đời, nhưng ta vẫn may mắn vì

còn có hắn làm bạn.

Hắn không có việc gì, thật tốt.

Ta vui vẻ mà khóc, tùy ý để từng giọt, từng giọt nước mắt chảy

xuống, cùng với vết máu trước ngực hắn dung hợp một chỗ, thoáng chốc

càng thêm lan rộng.

Giờ phút này, trên người chúng ta đều dính vết máu, nhưng cũng chẳng có ai quan tâm, thầm nghĩ cứ như thế mà ôm lẫn nhau, chứng thực sau tất cả mọi chuyện mà chúng vẫn ta còn sống.

Mị đột nhiên dừng một chút, mắt nhìn về phía sau lưng ta, ta có chút nghi hoặc quay đầu lại, theo tầm mắt nhìn của hắn, sau đó ta thấy một

thân hồng y vẫn xinh đẹp như trước, trên mặt đầy vẻ lo lắng, trong mắt

lại chứa vài tia phức tạp.

Hắn rốt cục cũng đến đây…

Gặp lại hắn là lúc, ta dường như đã có cảm giác đã trải qua mấy đời Trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa chúng ta bất quá chỉ có mấy

bước, nhưng mà tay ta đang gắt gao ôm lấy Mị, mà phía sau hắn là một đám binh lính, tóc có chút hỗn độn, lại không thấy có chật vật mấy.

Tầm mắt chạm nhau, ánh mắt hắn ảm đạm, thẳng tắp nhìn ta, sau đó lại chuyển đến vòng tay ta đang ôm Mị, tao nhã nhất thời trở thành mảnh

vụn, có một loại cảm giác như muốn bùng nổ.

Chính là ngay sau đó, hắn lại chậm rãi đến gần, mềm nhẹ nói: “Thu cô nương, cô không sao chứ.”

Hắn gọi ta là Thu cô nương.

Cũng đúng, trước mặt người khác xác thật là không nên biểu hiện quá thân thiết.

Ta cười thản nhiên, giống như chẳng có chuyện gì phát sinh “Ta không sao, ta tốt lắm.”

Nói thật, trong nháy mắt kia nhìn thấy hắn, ta có chút oán hắn, oán

hắn vì sao không tới tìm ta, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Có lẽ là hắn có tìm, nhưng là tìm không được.

“Thu cô nương, ta…” Hắn muốn nói lại thôi, lẳng lặng nhìn ta, khoảnh khắc ấy trong lòng chúng ta lại sinh ra một loại cảm xúc khác thường.

“Thu cô nương, cô không có việc gì là tốt rồi.” Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, đánh vỡ vẻ khác thường này, Phượng Loan từ trong đoàn

binh lính phía sau Cơ Lưu Tiêu đi ra, nhìn ta tràn đầy hối lỗi nói: “May mắn ngươi không có việc gì, bằng không ta sẽ phạm phải tội lớn rồi, tối hôm qua Tiêu muốn tới tìm ngươi, nhưng ta ngã vào trong tuyết bị nhiễm

phong hàn, cho nên Tiêu mới phải ở lại chiếu cố ta.”

Ta biết Phượng Loan đang khoe khoang, khoe rằng hắn lựa chọn cuối cùng vẫn là nàng ta.

Ta cười khẽ, thản nhiên nói “Ngươi là Vương phi của hắn, hắn chiếu cố ngươi là đúng thôi.”

“Thu cô nương quả nhiên đại nhân đại lượng…” Phượng Loan còn chưa

nói xong, đã bị Mị cắt lời, hắn lập tức chặn ngang, ôm lấy ta, âm trầm

nói: “Ngươi bị phong hàn còn có tinh lực nơi nơi chạy loạn thế này, thân thể cũng không phải quá kém. Liễu Lăng nhà ta không có lợi hại như

ngươi, nàng không có thời gian ở đây nói chuyện cùng các ngươi.” Một khắc đó, ta thấy được mặt Phượng Loan lúc xanh lúc trắng, xem

ra là tức giận đến không chịu nổi rồi, nhưng vẫn như cũ cực lực duy trì

khí chất.

“Mị Mị, ngươi rất đáng yêu.” Ta ngọt ngào nói.

Không nghĩ tới khi nói lời tổn hại người khác mà Mị vẫn có thể nghiêm túc như vậy.

Đang lúc tươi cười lại lơ đãng chạm vào ánh mắt Cơ Lưu Tiêu, vì thế ý cười có chút gượng gạo đọng lại trên khoé miệng, trong hoàn cảnh này,

khoảng cách giữa chúng ta, hắn đứng cạnh Phượng Loan, mà ta lại bị Mị ôm vào trong ngực… giống như ngày càng xa vời.

Giờ khắc này, ta không biết trong lòng mình có cảm giác gì, chính là có chút mặn đắng chua cay ngọt ngào trộn lẫn vào nhau.

Hắn thật không từng nghĩ đến chuyện vì sao lại bị người ta mai phục sao?

“Tiêu, chúng ta trở về đi.” Phượng Loan khẽ lay cánh tay Cơ Lưu Tiêu, giọng nói vô cùng thân thiết.

Mà hắn lại có chút cứng ngắc hất tay nàng ra, hạ lệnh với binh lính: “Đưa Vương phi quay về doanh trại.”

“Tiêu.” Mặt Phượng Loan có chút mất tự nhiên, lại lần nữa dùng tay nắm lấy tay hắn.

Lần này hắn không có ngăn cản nàng, chỉ trầm mặc nói: “Loan nhi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.”

Đây hình như là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt Phượng Loan.

Trên mặt Phượng Loan cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tức giận, buông

cánh tay Cơ Lưu Tiêu ra, ngay sau đó cũng là vẻ mặt ủy khuất xoay người

rời đi.

Ta thu hồi tầm mắt, không nói gì.

Mà Mị lại ở bên tai ta sâu kín nói: “Nếu thích, vì sao không đi

tranh? Liễu Lăng của chúng ta bao lâu nay đã học được cách nén g