Duck hunt
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328481

Bình chọn: 7.00/10/848 lượt.

n lại nhìn ta ôn hòa như thế, tựa hồ ta là người duy nhất

trên thế gian này có thể khiến cho hắn dừng bước.

“Mị Mị…” năm mười ba tuổi gặp hắn, ta luôn mang theo nụ cười giảo

hoạt một lần lại một lần gọi tên hắn, nhưng là hắn cho tới bây giờ cũng

chưa bao giờ cho ta nhìn thấy sắc mặt hòa nhã của hắn.

Khi đó công lực của hắn đã bị hủy hết, mà ta lại cứ nghĩ hắn là một

thiếu niên không biết võ công, vì thế luôn cười hì hì nói: “Mị Mị, gọi

ta một tiếng sư phụ, ta liền đem tuyệt học cả đời ta truyền thụ cho

ngươi.”

Không biết vì sao, ta luôn có một loại hứng thú khó hiểu đối với

hắn, không hỏi thân phận của hắn, là vì không muốn làm cho hắn nhớ tới

chuyện cũ đầy bi thương, hắn luôn mang theo một loại trống rỗng, một

loại tuyệt vọng không còn lưu luyến chốn hồng trần.

Cho nên, ta nhịn không được muốn tới gần, muốn sưởi ấm hắn.

Chính là đến cuối cùng, ta đem đại bộ phận tuyệt học đều giao cho hắn, mà một tiếng sư phụ kia cũng không có nghe được.

Chúng ta ở chung hơn một năm, sau đó đột nhiên có một ngày không thấy tăm hơi hắn đâu.

Khi đó ta mười bốn tuổi, hắn mười chín tuổi.

Hắn cũng không nói gì với ta, mặc dù khi bỏ đi hắn cũng chỉ là để

lại cho ta hai chữ, trên tờ giấy trắng chỉ vẻn vẹn có hai chữ: chờ ta.

Chờ hắn? Lúc trước ta còn dào dạt đắc ý một phen, chính là sau đó, ta đúng là vẫn không có đợi hắn.

Mùa đông năm ta mười năm tuổi ấy, ta đã mất tất cả.

Sau đó, nhiều lần trải qua tang thương, lúc gặp lại nhau là lúc chúng ta không nhận ra nhau.

Chỉ giống nhau ở cách gọi, hắn chỉ gọi ta là nữ nhân, trong hơn một

năm sống chung đó, hắn cũng chưa từng một lần gọi tên của ta.

Cả hai im lặng đứng cạnh nhau thật lâu, tựa hồ tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa.

“Ta phải đi rồi.” vẫn là hắn mở miệng trước.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn, mà hắn cũng là chậm rãi đến gần ta, nhẹ nhàng đặt xuống trán ta một nụ hôn “Chờ ta.”

Lời nói vẫn còn phiêu đãng bốn phía, mà hắn cũng đã đi xa rồi.

Lại là một câu như vậy, cùng sáu năm trước giống nhau, ta không có

quay đầu lại, nhưng cũng biết rằng khoảng cách giữa chúng ta càng ngày

càng xa.

Chính là vì sao ta có thể cảm giác được hắn có chút buồn bã? Hay đó chỉ là ảo giác của ta?

Cái hắn gọi là trách nhiệm, cũng chỉ là bởi vì trách nhiệm của ta đối với Sở Ngọc.

Toàn bộ mọi chuyện ta đều hiểu được.

Chính là… Vì sao thời điểm chúng ta gặp nhau lại luôn luôn sai lầm như thế?

Mị Mị, thật xin lỗi.

Ngửa đầu, một giọt lệ rơi xuống, lại ở trong nháy mắt được gió thổi khô.

Rất lâu sau đó sau, ta mới thản nhiên nói: “Tu La, là ngươi sao?”

Ta biết Tu La luôn ở cách ta không dưới trăm mét.

Tu La xuất hiện trước mặt ta, sau đó duỗi tay đưa cho ta một tờ giấy, ta mở ra đọc, mới hiểu được tất cả.

Mị quả thật vẫn là không yên lòng vì ta, phái người chú ý nhất cử

nhất động của ta, mà Tu La lại tự chủ trương đem tin tức về ta báo cho

hắn.

Chính là lúc này đây, hắn lại thật giống như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, đã giải cứu ta.

“Tu La, các ngươi biết nhau từ trước sao.” Ta như trước thản nhiên hỏi.

Tu La ngẩn ra, chính là thẳng tắp nhìn ta.

Ta tiếp tục nói: “Ngày trước, sát thủ Ám Dạ là ngươi sao?” Lúc trước ta tuy rằng thiên chân, nhưng cũng không thể không điều tra những người ở bên cạnh mình.

Tu La xuất hiện ở sau khi Mị xuất hiện một tháng, khi đó ta cũng

không nghĩ rằng bọn họ có liên quan gì với nhau, nhưng giờ phút này,

nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, ta mới hiểu được tất cả.

Tu La sợ run một lúc, mới hơi hơi gật đầu.

“Giang hồ đồn rằng, sát thủ Ám Dạ giết người vô số, người nào gặp

qua hắn sẽ không có cơ hội sống sót, chính là sau một nhiệm vụ, hắn lại

mai danh ẩn tích, có người nói hắn thất bại, từ nay về sau không còn mặt mũi lại xuất hiện trên giang hồ, cũng có người nói hắn đã buông tha cho việc giết người, lại còn có lời đồn hắn đã tự vẫn.” Ta bình tĩnh nhìn

Tu La sâu kín nói: “Mị chính là người cuối cùng mà ngươi phải giết sao?”

Tu La gật đầu, tựa hồ cũng không tính giấu diếm.

“Nhưng là ngươi cũng không nhẫn tâm giết hắn, có phải là do ngươi có quan hệ gì đó với hắn phải không?” Ta nói ra tất cả những suy đoán của

mình “Cho nên ngươi đuổi theo hắn đi tới Kính Nguyệt cung là muốn trả nợ hắn cái gì đó? Nhưng là hắn lại ở trước khi rời đi đã bắt ngươi ở lại

đi theo ta, phải không?”

Một năm đó, khi thấy bọn họ ở cùng một chỗ, ta lại còn chê cười bọn

họ một người không nói chuyện, một người chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ.

Mà một lần kia, khi Cơ Lưu Tiêu giả trang là Tu La, Tu La chân chính lại bị Mị phái đi làm việc.

Còn nữa tuy ta bị trúng cổ lãng quên đi chăng nữa, bằng vào Mị mới

chỉ ở Kính Nguyệt Cung hơn một năm, cũng không thể được đẩy lên vị trí

cung chủ dễ dàng như thế được, tất cả đều là do Tu La đã giúp hắn.

Mà Truy Phong từ trước đến nay luôn tùy ý, cho nên mới có tất cả mọi chuyện như hiện nay.

Tu La vẫn là gật đầu, chứng minh cho tất cả suy đoán của ta là chính xác.

Khó trách, Tu La sẽ đem toàn bộ tin tức của ta nói cho Mị biết …

Lúc trước, ta đúng là vẫn còn phân tâm, chưa bao giờ để cho bọn họ

có cơ