Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328451

Bình chọn: 9.00/10/845 lượt.

iận rồi

sao?”

Ta mơ hồ nhìn phía Mị, đã thấy hắn đang chăm chú nhìn ta.

Giờ phút này, ta mới biết được Mị đang giúp ta, không trách lúc nãy

hắn lại làm như vậy, nói vậy, là muốn làm cho Cơ Lưu Tiêu vì ta ăn dấm

chua sao?

“Mị Mị…” Nâng tay chạm vào mặt nạ của hắn, bất mãn nói: “Vì sao còn

muốn mang cái này? Mặt của ngươi rõ ràng chuyển biến tốt lắm mà.”

Ta không muốn nói về chuyện kia nữa, vì thế nhân cơ hội này chuyển sang đề tài khác.

Mị cũng không tiếp tục truy vấn, chính là cười nói: “Thói quen thôi, mà như vậy tốt lắm sao?”

Tuy rằng hoán đổi máu chỉ đổi có được một nửa, nhưng hình như chúng

ta khá là may mắn, khuôn mặt Mị vốn xanh xao cũng đã chậm rãi khôi phục

lại như bình thường, mà hắn vẫn cố chấp mang mặt nạ như cũ.

“Tốt mới là lạ đó…” Ta không khỏi khẽ hừ một tiếng.

“Không tốt sao? Ta thấy như vậy tốt lắm mà.” Khi nói chuyện, hắn

liền nâng tay muốn gỡ mặt nạ xuống, nhưng ta lại ngăn chặn tay hắn, cười nói: “Để như vậy cũng không tồi.”

Khuôn mặt của Mị tương đồng với Dạ Khuynh Thành, nếu bị Cơ Lưu Tiêu thấy, có lẽ sẽ phải giải thích một phen nữa.

Mà ta cũng không muốn nhắc tới chuyện trước đây, cũng không muốn nhớ về Dạ Khuynh Thành kia nữa.

Khi hồi phục lại trí nhớ, ta mới hiểu được, có lẽ từ đầu tới đuôi,

ta đều đem Dạ Khuynh Thành xem như là Dục ca ca sảng khoái sủng nịch của ta, có lẽ trong tiềm thức của ta không thể quên đi cái loại cảm giác

này, và tận sâu trong đáy lòng cũng không quên được thứ tình cảm ấy.

Đúng vậy, hắn đem ta trở thành thế thân, có lẽ ta cũng đem hắn trở thành người thay thế.

Mị cứ như vậy ôm ta chậm rãi đi xuống núi, mà đám binh lính vốn đi theo phía sau Cơ Lưu Tiêu cũng chậm rãi đi theo sau chúng ta.

Xẹt qua bả vai của Mị, ta thấy Phượng Loan đang dùng cặp mắt oán hận nhìn ta, cũng thấy thân ảnh hồng y đang chậm rãi nhỏ dần.

Hắn là đang tự trách mình sao.

Chính là ta không có trách hắn.

Tất cả đều là lỗi của nữ nhân kia, có lẽ tất cả thất bại này cũng là vì nàng mà thành.

Nghĩ vậy, ta không khỏi giương tầm mắt chống lại tầm mắt oán hận của nàng ta, nở nụ cười sáng lạn, duy chỉ có hai người chúng ta biết, nụ

cười này là biểu đạt cho cái gì.

Mặc kệ là thế nào đi nữa, lần này, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng ta.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì giờ này chắc Truy Phong cũng đã trở lại rồi.

Mọi chuyện về nàng, ta sẽ được minh bạch.

Lúc trở lại doanh trướng, Thủy Bất Nhàn vội vàng ra đón, thấy ta

bình an, không khỏi cao hứng nói: “Tịnh Nguyệt, ngươi không có việc gì

thật sự là quá tốt rồi.”

Ta nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói: “Bất Nhàn, ta có vài lời muốn nói với ngươi, chúng ta vào trong nói chuyện”

Ở trên núi một đêm, ta không biết tình hình như thế nào, cũng không biết Thủy Bất Nhàn có hoài nghi vấn đề gì hay không.

“Nghỉ ngơi trước đã. Ngươi phải tắm rửa nghỉ ngơi.” Mị lại bá đạo nói.

Giờ phút này, Thủy Bất Nhàn mới chú ý tới là Mị ôm ta trở về, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”

Mị không để ý tới nàng, ôm ta thẳng hướng doanh trướng mà đi, ta chỉ có đối với Thủy Bất Nhàn gật đầu cười xin lỗi.

Thủy Bất Nhàn lại có chút ái muội nhìn chúng ta, mà ta cũng không có cơ hội mở miệng cùng nàng giải thích cái gì.

Cũng được, chờ tắm rửa xong, nghỉ ngơi một chút rồi bàn chuyện cũng không muộn.

Mị vẫn đem ta ôm vào doanh trướng, đặt ở nhuyễn tháp, lại lập tức xoay người rời đi.

Sau đó, ta nghe thấy hắn ở ngoài không khách khí phân phó: “Nhanh đi đun chút nước ấm đưa tới đây.”

Chắc là bị khí thế của hắn làm cho sợ, nên người kia sau khi đáp lại một tiếng liền lui xuống.

Một lúc lâu sau, Mị liền chuẩn bị tốt tất cả, mới nói với ta: “Liễu Lăng, trước tắm rửa đi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

“Mị Mị, theo phía tây mà đi, đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, nơi đó có một suối nước nóng tự nhiên, ngươi cũng đi tắm rửa một chút đi.” Nơi đó là do ta vô tình phát hiện được, không hề nói việc này với ai, mấy ngày trước đây, ta còn đến đó tắm rửa.

“Liễu Lăng, không cần…” Hắn còn chưa có nói xong đã bị ta cắt lời, “Nếu ngươi không đi, ta liền không tắm rửa gì cả.”

Vì vậy Mị chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dặn dò ta vài câu liền xoay người ra khỏi doanh trướng.

Giờ phút này, ta mới đứng dậy, chậm rãi cởi bộ huyết y trên người

xuống, bước vào thùng nước ấm, nước ấm lập tức làm ấm áp thân thể còn

lạnh như băng của ta.

Một đêm đau khổ, một đêm mệt nhọc, một đêm kinh tâm động phách, đến giờ phút này tất cả mới qua đi.

Ta không sao, Mị cũng không có việc gì. Như vậy là tốt rồi.

Nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, hưởng thụ cảm giác ấm áp truyền vào da thịt, thật thư sướng.

Giờ khắc này, chuyện đêm qua đã đi xa, chỉ có cảm giác ấm áp này gắt gao vây quanh ta.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, ta liền như vậy ngủ thiếp đi, cho đến khi có người đem ta lay tỉnh lại.

Ta còn chưa kịp có phản ứng gì, đã có người đem ta nhấc khỏi thùng

nước tắm đã muốn lạnh, sau đó dùng chăn bông quấn lấy ta. Một tiếng thở

dài nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo vài phần bất đắc dĩ. Chỉ cảm

thấy có người đem mặt chôn vào hõm vai ta, một lần lại một lần nói:

“Thật xin lỗi, thật