Polly po-cket
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328424

Bình chọn: 8.00/10/842 lượt.

lần kia khi ở Tây

Việt quốc, vào đêm hôm đó, hắn cũng phát ra thanh âm như vậy, thê thảm

mà bi thương, tựa hồ đã phải chịu đựng sự thống khổ rất lớn.

Chẳng lẽ lại là như thế này sao?

Ta không thể quên bộ dáng thống khổ của hắn lúc ấy, vì thế đi theo hướng phát ra âm thanh, dùng hết toàn sức lực bước đi.

Ta chỉ biết là ta phải nhanh một chút tới bên cạnh hắn.

Ta chỉ biết là hắn rất thống khổ, rất cần ta.

Có lẽ là do hoán đổi máu lần đó, cho nên hắn mới có thể biến thành như vậy.

Bên trong tuyết đêm mờ mịt, ta tập tễnh đi về phía hắn, trong lòng duy có một tín niệm.

Rõ ràng tựa hồ cách rất gần, nhưng lại là xa như vậy, đi như thế nào cũng không tới… Gần, nhanh chóng lại gần…

Ta nhìn thấy hắn cuộn mình trên tuyết, vẫn thống khổ như đêm hôm đó, làm người ta rất lo lắng.

Chân thật sâu sắc, trong tuyết ẩm thấp, làm cho bộ dáng vốn đã thảm hại càng thêm trầm trọng.

Trong lòng lo lắng không thôi, cố gắng dùng hết khí lực đi về phía

ấy, bất quá chỉ là khoảng cách vài bước nhưng lại giống như cách chân

trời góc biển.

Tuyết vẫn rơi, mà giờ này trên người Mị tuyết đã phủ lấy một lớp

dày, nếu ta đến chậm thêm một chút nữa, có lẽ sẽ không thể nhìn thấy hắn sao?

Sẽ rất lạnh, rất sợ hãi, sẽ rất thống khổ đi.

Ta nắm chặt áo bông, nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống, trong nháy mắt biến thành một mảnh lạnh như băng.

Vừa rồi tuyệt vọng như vậy, ta không hề rơi lệ, nhưng giờ đây nước mắt lại không thể kiềm chế được mà chảy xuống.

Đây coi như là lần đầu tiên ta vì hắn mà rơi lệ, mà số lần ta rơi lệ thật sự rất rất ít, đến giờ chỉ có vài lần, nhưng lại nhớ rất rõ ràng.

Tay rốt cục cũng chạm vào hắn, lạnh như băng.

Trong miệng của hắn không ngừng thì thào, tay nắm chặt áo đơn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ta không khỏi lo lắng.

Xoa xoa hai gò má của hắn, không ngừng nhẹ giọng an ủi “Mị Mị, không có việc gì hết.”

Dù thế nào ta đều ở bên ngươi.

Ta nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào ta, ôn nhu mà an ủi.

Mắt chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt hắn, ta lại một lần nữa thật cẩn

thận chạm vào, không cho hắn thời gian phản kháng, quyết tâm phải đem nó tháo xuống.

Mà lúc này, hắn cũng sớm đã sức cùng lực kiệt, không hề phản kháng.

Trong bóng tối, ta gian nan cúi đầu, rốt cục đã thấy được bí mật mà hắn vẫn luôn che dấu ta.

Quả nhiên giống như ta đã nghĩ, từ lúc ta khôi phục trí nhớ, ta liền nhớ lại rất nhiều thứ, cũng bao gồm việc Mị cũng đã ừng hoán đổi máu

với ta.

Hoán đổi máu kì thật cũng không khó khăn gì, nhưng mà máu của ta là

chí âm, cùng với nội công chí dương hắn luyện tướng xích, cho nên mới

phải thống khổ như vậy.

Mặt hắn thật xanh xao, xanh đến nổi gần như quỷ dị, chỉ cần nhìn qua thôi, đã làm người ta sởn cả gai ốc.

Mị hẳn là đã biết, chờ đến khi trắng bệch, sẽ… sẽ…vỡ tan thành từng mảnh…

Ta không dám tưởng tượng đến tình cảnh đó, thật sự không dám tưởng tượng.

Mà mỗi lần phát tác, thì thời điểm đến lúc ấy càng gần, mà đến giờ

này ta mới hiểu được dụng tâm hắn che giấu không muốn người khác biết là vì cái gì.

Vì sao đáp ứng hẹn ước ba năm kia, vì sao rõ ràng là rất muốn ta ở

lại nhưng thủy chung lại không hề mở miệng, hắn tưởng chỉ như vậy là có

thể đến một nơi mà ta không biết để chết sao?

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một lần chia cách lại có thể vĩnh viễn

không gặp lại, nếu không phải hắn liều lĩnh tới tìm ta, thì ngay cả cơ

hội gặp lại cũng không có.

Ta chưa bao giờ hận chính mình như thế này, hận chính mình lần đó

sao lại có thể quyết tuyệt rời đi như thế, thậm chí ngay cả quay đầu một lần cũng không có.

Thật ra thì ta cũng không nghĩ một lần ly biệt cũng chỉ có chút bi thương mà thôi.

Mà giờ phút này, người trong lòng dần bình tĩnh lại, tựa hồ như chỉ

cần ta tới gần hắn một chút, thống khổ của hắn sẽ giảm bớt vài phần, có

thể nào là do dòng máu đang chảy trong ta cùng hắn có liên quan không?

Giờ phút này, ta không biết phải làm thế nào mới có thể cứu được

hắn, ta chỉ biết không có thể cứ chờ đợi như vậy được, ta sợ sự chờ đợi, nếu chờ nữa thì tất cả có thể sẽ trở thành tiếc nuối.

Vì thế ta nhặt thanh kiếm hắn làm rơi trên tuyết cắt vào lòng bàn

tay của mình một đường, cũng cắt vào lòng bàn tay hắn như thế, sau đó

dùng tay nắm chặt tay hắn, bắt tay nhau cùng một chỗ.

Có lẽ sau khi đổi trở về, cái gì đều có thể giải quyết.

Ta không cần phải suy nghĩ nhiều về việc từ nay về sau mình không

còn có một tia ấm áp, nhưng thật sự ta cũng không cần, dù sao trải qua

nhiều năm như vậy, kỳ thật sớm đã thành thói quen.

Nếu Mị biết là ta cứu hắn, hắn có thể ở lại bên cạnh ta hay không? Hay là khi tỉnh lại lại một mực rời đi?

Lòng bàn tay đối với lòng bàn tay, lúc này đây ta có thể cảm nhận

được cái lạnh và nóng luân phiên tới, giống như là hai loại cực hạn đang không ngừng giao hoà lẫn nhau trong cơ thể ta.

Chính là ta quá mức suy yếu, làm đến một nửa đã không còn lực khí để làm tiếp, nhưng dù chỉ mới được một nửa, thì sắc mặt của Mị cũng đã

chậm rãi có chút hồng trở lại.

Quả nhiên chỉ có biện pháp thế này mới có thể giải quyết được.

Đang lúc ta