Teya Salat
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327235

Bình chọn: 7.00/10/723 lượt.

g

Lâu Vong Vũ, ta liền không cự tuyệt.” Cẩm Hoàng khoan thai nói.

“Được, người mua là ai?” Ta có vài phần không chút để ý, có

lẽ người mua là ai với ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là ta nên thuyết phục hắn như thế nào.

Người Cẩm Hoàng nói ta phải đi gặp kia hẳn không phải là một nhân vật nhỏ đi.

Cẩm Hoàng như vô tình liếc nhìn Tu La một cái, lại đưa tầm

mắt chú ý nhìn ta, “Đông Hải quốc lục Vương gia, nhân nghĩa đông tà Cơ

Lưu Tiêu.”

Cơ Lưu Tiêu?

Là hắn.

Chỉ mới qua mấy tháng, nhưng giờ phút này nghe tới, ta lại cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Lần cuối cùng nghe thấy người khác nhắc tới tên hắn, tựa hồ đã là chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia rồi.

Ta không quên lần chia tay trước, ta cũng nhớ rõ mình từng nói, nếu có ngày gặp lại, ta cùng hắn sẽ chỉ còn là địch nhân.

Mà nay, thật sự muốn gặp hắn sao?

Nhìn thấy hắn lại nên làm thế nào?

Giờ phút này ta mới phát giác mặc dù lúc trước có thế nào, nhưng đáy lòng ta lại vẫn chưa bao giờ có ý định đi trả thù hắn.

Lại là nói, bản thân ta muốn vùi lấp tất cả về hắn, thậm chí không muốn nghe thấy tin tức gì về hắn.

Cẩm Hoàng lại giống như sợ ta không biết hắn, sâu kín nói:

“Nhân Nghĩa Đông Tà Cơ Lưu Tiêu, là danh tướng nổi danh ngang với Tây

Độc Chiến Hậu, cũng là hãn tướng. Bọn họ hiểu được mưu lược binh pháp,

bọn họ cũng hiểu được giết chóc, ở trên chiến trường gặp bọn họ, chỉ có

đường chết, thái tử Đông Hải quốc đột nhiên qua đời, người trong thiên

hạ đều nghĩ rằng hắn sẽ trở thành thái tử tiếp theo, chỉ là lại không

nghĩ tới hắn tự mình đề cử tam Vương gia Cơ Lưu Phong. So với Tây Độc

luôn khép kín, hắn xem như là một người thích rêu rao đi, hắn luôn một

thân hồng y, luôn mỉm cười, hắn như thế, làm cho vô số nữ tử như thiêu

thân lao đầu vào lửa lao về phía hắn, nhưng cuối cùng lại không thay đổi được tâm hắn, hắn đa tình lại cố tình nhớ mãi không quên vương phi đã

chết của mình, nữ tử có vũ kĩ danh chấn thiên hạ.”

Cái gì?

Hắn thế nhưng đề cử Cơ Lưu Phong?

Hắn thật sự không có hứng thú với quyền vị sao?

Ta vẫn chưa quên lúc trước hắn bày kế hoạch thế nào, từng

bước cướp lấy quyền lợi như thế nào, có lẽ đây bất quá chỉ là sự ngụy

trang lấy lui làm tiến mà thôi.

“Xem ra quả nhiên là một người không nhỏ.” Ta cười, giống như mình chưa bao giờ biết hắn.

Cũng đúng, lúc trước nhận thức hắn, cùng hắn ở chung là Hạ Nguyệt Nhiễm, mà không phải là ta chân chính.

“Như thế nào, Liễu Lăng còn muốn gặp hắn sao?”. Cẩm Hoàng cười tựa hồ có vài phần thú vị hơn, nếu ta thật sự không nhìn lầm.

“Gặp, vì sao không gặp, ta còn thật muốn biết Tà vương danh

chấn thiên hạ như thế nào.” Ta cười, ra vẻ tự nhiên “Chuyện tốt như thế, ta làm sao lại cự tuyệt.”

Cẩm Hoàng cười nói: “Như thế ta liền an bài thời gian cho các ngươi gặp nhau.”

Ta bưng chén rượu lên, châm tràn đầy một ly “Ta đây cảm tạ ngươi trước, trước kính một chén.”.

Cẩm Hoàng cũng bưng lên một chén rượu, tao nhã uống cạn,

“Liễu Lăng, một khi đã như vậy, ngươi cũng không cần phải ở lại phủ

Chiến Hậu. Trở về Mặc Minh Cư của ta được không?”

“Cẩm Hoàng, nói tới đây, ta vẫn còn không rõ, Hồng Lâu Vong

Vũ của ngươi thủ hạ vô số, kẻ có thể lẻn vào Hầu phủ điều tra cũng vô

số, vì sao lại cố tình muốn cho ta đi?” Nếu tất cả là thật, vậy Cẩm

Hoàng phải cho ta một đáp án hợp lý.

Nói lại, chúng ta cũng không phải quân tử chi giao gì. Từng lừa gạt lẫn nhau, cũng từng tranh đấu.

Cẩm Hoàng phá lên cười “Liễu Lăng, coi như là ta dành riêng

lại cho ngươi. Có lẽ ngươi nói rất đúng. Ngươi dĩ nhiên không nhớ được

tất cả mọi chuyện trước kia. Cho nên ta cũng không cần phải ôm lấy tất

cả. Cho nên cho ngươi nhiệm vụ này, coi như là đòi lại những gì lúc

trước ngươi thiếu ta, ta cũng biết, ngươi đã ngồi lại chức cung chủ Kính Nguyệt cung, ta dù có thể nào cũng không thể xem cung chủ người ta như

là hạ nhân đi.” nói xong lời cuối cùng, Cẩm Hoàng cố ý liếc nhìn Tu La

một cái.

Mà Tu La cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không phát biểu ý kiến gì.

“Chỉ là Cẩm Hoàng, nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này,

cũng không tính là trả hết ân tình, làm hạ nhân của ngươi coi như là ta

cam tâm tình nguyện.” cũng không phải thật sự coi trọng ân tình, chỉ là

đối với Cẩm Hoàng, ta vẫn không thể buông tay.

Cẩm Hoàng ngẩn ra, sau đó cũng nở nụ cười “Được, một khi đã như vậy, ta tất nhiên là đáp ứng ngươi.”

Ánh mặt trời sau giờ ngọ của mùa thu, không nóng rực như trong ngày hè, mang theo vài phần ấm áp hợp lòng người.

Cửa sổ mở ra, vài ánh mặt trời xuyên qua, rơi trên người

chúng ta, khí trời mỏng manh tỏa sáng, Cẩm Hoàng một thân nguyệt sắc

trường bào, khóe miệng cười nhu hòa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng

chén rượu, dưới ánh sáng kia lại càng thêm nổi bật, lại càng tăng thêm

vài phần thần vận.

Cũng chỉ mới qua một tháng, người trước mắt lại đã có sự thay đổi lớn như vậy, mà ta lại không cách nào biết được như vậy là tốt đẹp

hay không tốt đẹp.

Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của ta, Cẩm Hoàng ngẩng đầu nhìn

lại, có chút cảm khái than nhẹ “Liễu Lăng, nếu chúng ta quen nhau sớm

hơn, có lẽ cũng