
ì?” Lâm Phong
rất là ham học hỏi.“Bóng đèn nghĩa là thấy rõ ràng vợ chồng trẻ người ta đang yêu đương âu yếm nhau nhưng lại đuổi hòai không đi, cứ
bám riết theo, còn phát ra ánh sáng lóa cả mắt, sợ người khác không nhìn thấy ngươi.” Miểu Miểu cau mày giải thích. Lâm Phong trong nháy mắt
hiểu được, đây là đang nói mỉa hắn phá hỏng không khí của hai người bọn
họ, cứ như vậy trơ mắt nhìn Miểu Miểu kéo Dịch Thiên đi mất. Bên cửa sổ
Vương Dục hơi nhếch môi, mắt hạ xuống, vợ người thì sao, chỉ cần hắn
muốn, không có gì là không chiếm được.Kéo Dịch Thiên sung sướng đi thẳng một hơi trở lại Thiên Tự Nhất, xoay người nhảy lên nóc nhà,
tựa vào cánh tay Dịch Thiên đếm sao. “Việc đó không nhanh được, cần một
ít thời gian.” Dịch Thiên mở lời nói. “Ừ, ông xã này, mới vừa rồi chàng
có thấy nam nhân đi cùng Nam Cung Linh không?” Miểu Miểu quay đầu hỏi.
Dịch Thiên gật đầu, mặc dù không nhìn kỹ, nhưng hắn phát ra khí thế hồn
nhiên thiên thành*. “Chàng biết hắn là ai không?” Miểu Miểu lại nói.
Dịch Thiên quay đầu nhìn về phía nàng, Miểu Miểu gằn từng chữ: “Thần
Quang Dục, Hoàng đế của các người.”* nguyên văn “浑然天成 hồn nhiên thiên thành” nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.Nhà của Lâm Phong, “Cha, Thần Quang đế cũng tới.” Lâm Phong thấp giọng nói. “Hắn tới làm gì? Lâm thành chúng ta cùng triều đình không có qua lại,
chẳng lẽ hắn muốn chinh phạt nơi này?” Cha của Lâm Phong, Lâm Hàn nói,
năm đó lúc ký kết hiệp nghị chỉ nói sẽ không xâm phạm triều đình, triều
đình cũng không nói gì về việc không xâm phạm bọn họ, chỉ đáp ứng lui
binh, cũng tự trách mình lúc ấy sơ suất quá. “Không biết, có điều nhìn
hắn dường như không mang người nào đến, con e rằng có khi nào hắn đến để dò xét tình thế?” Lâm Phong nói có chút lo lắng. Tuy nói Lâm thành thực lực không kém, nhưng so với đế vương có cả thiên hạ mà nói thì giống
lấy trứng chọi đá, kết quả cũng có thể tưởng tượng ra. Năm đó cũng là
nhờ có Dịch Vân tướng quân chịu đàm phán mới tránh được chiến tranh, hôm nay thời thế thay đổi, Dịch Vân tướng quân cũng đã quy tiên rồi. “Chú ý nhất cử nhất động của hắn, hiện giờ đang là hội đấu giá, giang hồ nhân
sĩ nhiều như vậy, không nên gây ra náo động.” Lâm Hàn phân phó.Hội đấu giá ngày thứ hai cứ như bình thường cử hành, có điều Miểu Miểu
không còn hăng hái, hôm qua Dịch Thiên đã hoang phí mất một trăm vạn
lượng nàng vẫn còn đang đau lòng đây, hôm nay cần phải tiết kiệm một
chút. Hơn nữa đấu giá hầu hết đều là ngọc, đồ sứ vân vân, nàng cũng
không có hứng thú. “Bây giờ đấu giá vật cuối cùng quý nhất, Đế Vương
ngọc, chính là cực phẩm trong tất cả các lọai ngọc, có công dụng giải
độc, giá khởi điểm mười vạn lượng.” Quan đấu giá bước tới hô lớn. Giải
độc, lợi hại vậy sao, Miểu Miểu nhìn về phía Dịch Thiên. “Chỉ có thể
giải được một ít độc có độc tính không quá mạnh, có điều có thể coi như
kỳ vật*” Dịch Thiên cúi đầu thản nhiên nói. Như vậy tốt hơn hết là trực
tiếp hỏi Tiểu Vũ giải dược còn thực tế hơn, lại yên tâm, Miểu Miểu bĩu
môi nhớ lại. Không phải ai cũng có cơ hội quen biết Dược Vương cùng đồ
đệ của lão.* kỳ vật: vật quý giá, hiếm có, khó tìmNghe qua lọai ngọc này người trong giang hồ đều tranh nhau hô giá, “Năm mươi vạn”, “Bảy mươi vạn” … Chỉ là một khối ngọc vỡ, lại quý như vậy, Miểu
Miểu cảm thấy tư tưởng của mình chạy không theo kịp những người này,
đúng là nhưng kẻ quá nhiều tiền mà hoang phí. “Một trăm năm mươi vạn.”
Nam Cung Linh đột nhiên lên tiếng nói. Miểu Miểu kinh ngạc, thốt lên:
“Nam Cung Linh, ngươi phát bệnh thần kinh hả?” Nam Cung Linh bất đắc dĩ
cười, chỉa chỉa bên cạnh ý bảo, không phải hắn muốn tranh, chính là
người bên cạnh muốn mua.Miểu Miểu thuận thế nhìn lại, Vương
Dục, hắn muốn mua có thể lý giải được, Hoàng đế mà, vốn phải cẩn thận
một chút. Nam Cung Linh cầm ngọc xuống trao cho Vương Dục. Đến lúc Miểu
Miểu cùng Dịch Thiên phải rời đi, Vương Dục đột nhiên lên tiếng gọi bọn
họ lại: “Chờ một chút.” Lững thững đi tới trước mặt Miểu Miểu, đưa ngọc
ra nói: “Tặng nàng.” Gì, đây là ý gì, nàng nhớ rõ cùng hắn hình như
không phải là thân thiết, Nam Cung Linh cũng có chút kinh ngạc, còn Dịch Thiên thì hơi nhíu mày. Trong khỏang thời gian ngắn, không người nào
lên tiếng, sân rộng như vậy đột nhiên lặng phắt như tờ. Tặng đồ cho phu
nhân của Dịch Thiên một cách công khai như thế, hơn nữa không thèm tôn
trọng ngó qua Dịch Thiên, thoạt nhìn lại không có quen biết nhau, không
giống như Nam Cung Linh cùng bọn họ rất thân thiết, tình cảnh như thế
này nhìn sao cũng rất kì quái.Qua nửa ngày, Miểu Miểu mới ha hả cười khan vài tiếng nói: “Đa tạ, có điều ta không thích ngọc, hay là
ngài cầm lại đi tặng phu nhân của ngài đi?” Không thể nói là phi tử, cứ
gọi là phu nhân đi, còn dùng kính từ ngài, đã cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Vương Dục mỉm cười, cầm ngọc trực tiếp nhét vào tay Miểu Miểu nói: “Nàng không thích thì lập tức vứt đi.” Dứt lời, ra hiệu cho Nam Cung Linh,
hai người bỏ đi trước.Miểu Miểu mặt mày đau khổ nhìn về phía
Dịch Thiên, làm sao bây giờ, cái này không phải