
ồi mở cửa đi ra ngòai. Tẩu phu nhân, thật khó nghe, già quá, Miểu Miểu cau mày
nghĩ. Đứng dậy nhìn về phía Dịch Thiên, ánh mắt ý hỏi hắn là ai vậy? “Lâm
Phong, con trai thành chủ, từ nhỏ đã cùng ta lớn lên.” Dịch Thiên vài câu đơn
giản liền giải thích rõ ràng. Trách không được, giao tình chắc chắn rất tốt,
nhìn hắn trực tiếp xông vào, Dịch Thiên không một chưởng đem hắn đánh văng ra
ngòai là biết.Hai người sửa sang lại xiêm y đàng hoàng, ra cửa phòng. Lâm Phong
vẫn còn đang chờ ở cửa, nhìn thấy hai người xuất hiện, vội vàng đưa khuôn mặt
tươi cười ra nghênh đón, giọng lại như trách móc: “Dịch Thiên, huynh thật vô
tình, thành thân cũng không mời đệ đến, động phòng đệ cũng không được quấy …”
“Im đi.” Dịch Thiên lãnh đạm nói. Ai
nha, gặp phải nam nhân chưa được thỏa mãn thật đáng sợ, Lâm Phong lui lại chạy
đến bên Miểu Miểu cười nói: “Tẩu phu nhân, tại hạ Lâm Phong, Lâm của Lâm thành,
Phong trong gió thổi, mấy hôm trước cha đệ đã truyền tin tới nói Dịch Thiên lần
này cũng đến, đệ liền vội vội vàng vàng chạy về, có thể gặp được tẩu phu nhân
người, thật vinh hạnh, không biết tẩu phu nhân nhà ở nơi nào, trong nhà còn có
ai, đệ có cơ hội nhất định sẽ đến gặp mặt chào hỏi, có thể trói được Dịch
Thiên, như vậy, tẩu phu nhân cùng người nhà nhất định có chỗ hơn người…” “Câm mồm.”
Dịch Thiên lúc này giọng đã lạnh tanh.Miểu Miểu cũng đã đổ mồ hôi, không nghĩ tới
thọat nhìn là một người ấm áp và vui tính, vậy mà còn thêm tính dông dài [nói
dai, nói dài, nói dại'>. Trách không được Dịch Thiên đã sớm bảo hắn câm miệng rồi,
hắn vẫn có thể nói liên tu bất tận. Lâm Phong bĩu bĩu môi, không nói thì không
nói, nhìn Dịch Thiên ôm Miểu Miểu đi xuống lầu, liền nhanh chân đi theo tới.“Tẩu
phu nhân, đệ đối với nơi này rất thành thục, đệ biết ở đây nơi nào vui vẻ, đệ
đưa tẩu đi.” Ăn xong cơm tối, Miểu Miểu cảm thấy cực kỳ chán, đề nghị ra ngòai
chơi, Lâm Phong lập tức giơ tay lên tiếng. Dịch Thiên thấy vậy kéo Miểu Miểu
qua nói: “Cùng Lâm Phong đi dạo chơi, ta cùng Vụ Duệ bàn về việc đó.” “Việc
gì?” Lâm Phong đầu sáp lại gần. “Tránh ra,” Miểu Miểu đẩy hắn ra, quay qua Dịch
Thiên nói: “Bàn xong hết thì tới tìm ta, nếu lâu không gặp ta sẽ nhớ chàng.” Dứt
lời, hôn một cái lên má Dịch Thiên. Lâm Phong ở một bên chậc chậc lưỡi, tình cảm
thắm thiết khiến người khác hâm mộ tới chết.Nhìn Miểu Miểu cùng Lâm Phong đi ra
cửa, Dịch Thiên quay đầu hỏi Vụ Duệ: “Đấu giá nữ nhân hai mươi năm trước có ghi
chép lại không?” “Hồi bẩm chủ thượng, ghi chép thì có, nhưng mà giấy sợ sớm đã
bị chuột… cắn nát rồi, chúng ta mười năm dọn dẹp một lần, những thứ trước đó đều
bị dẹp đến một góc trong kho.” Vụ Duệ nói nhỏ. “Ừ, phái người tìm ghi chép của
hai mươi năm trước đưa ra, tìm cả ghi chép của hai ba năm trước đó và sau đó, bị
hư hỏng cũng phải tìm ra, người của hai mươi năm trước có còn ai vẫn ở đây không?”
Dịch Thiên hỏi. Vụ Duệ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hiện nay người của Thiên
Tự Nhất đều là do chủ thượng phái đến, tuy nhiên có một bà bếp vẫn ở đây suốt
hai mươi năm, mấy ngày hôm trước thu dọn đồ về nhà rồi.” “Đưa bà ấy đến đây.” Dịch
Thiên phân phó. Vụ Duệ dạ một tiếng rồi đi ra cửa.Lâm Phong cùng Miểu Miểu dạo
quanh đường lớn rồi hẻm nhỏ, ở một bên đắc ý nói: “Sao nào, cha đệ cai quản rất
tốt đúng không.” Ừ, quả thật rất tốt, Miểu Miểu gật đầu, nhìn qua rất phồn hoa,
hơn nữa có vẻ rất yên bình. “Đi thôi, đệ mang tẩu đi đến trà lâu của nhà đệ
nhìn một chút.” Miểu Miểu vừa định cùng Lâm Phong rời đi, đột nhiên nghe thấy ở
hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc, lập tức gọi Lâm
Phong, hai người dựa vào tường dỏng tai nghe, chỉ cách có một lớp tường, giọng
tuy nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng.“Lần trước nghe ngươi nói hai mươi năm trước
Hách Liên Hồng đã mua một nữ nhân ở đây?” Giọng của người trẻ tuổi.“Đúng vậy,
có chuyện gì?” Giọng có vẻ già.“Ngươi có biết nữ nhân đó tên gì không?”“Làm sao
ta biết, ta và Hách Liên Hồng không quen biết, ngươi nên tìm người quen với
Hách Liên Hồng mà hỏi.”“…” Sau đó là tiếng bước chân rời đi.Hách Liên Hồng, Miểu
Miểu khẽ nhíu mày, kẻ tìm hiểu về hắn thật đúng thật là nhiều, âm thanh đó nàng
nhớ rất kỹ, chính là Hiên Viên Triết, hắn tìm nữ nhân đó làm cái gì, Hiên Viên,
đầu Miểu Miểu đột nhiên lóe lên một tia, chẳng lẽ là người thân của Hiên Viên
Tiêu? [L: giờ cô mới nghĩ ra, thật uổng cho chỉ số IQ của người TK21 =.='>Nhìn
Miểu Miểu vẻ mặt biến hóa liên tục, Lâm Phong hơi lộ vẻ nghiêm túc hỏi: “Tẩu biết
người đó?” Người nào? Hách Liên Hồng hay là Hiên Viên Triết, Miểu Miểu lắc đầu
một cách dứt khóat, nói: “Yên tâm, không có việc gì, Dịch Thiên sẽ xử lý.” Lâm
Phong thấy vậy không hỏi thêm cái gì, đưa Miểu Miểu đi đến trà lâu của nhà hắn.Đang
là thời gian diễn ra hội đấu giá, cho nên trong trà lâu khắp nơi đều là người,
có người đang đánh đàn hát ngân nga, có người kể chuyện gõ la*, vô cùng náo nhiệt.
Miểu Miểu đi theo Lâm Phong đến nhã gian ở lầu ba, ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát
đường, quay ra ngòai nhìn xa xăm. “Mới đó đã nhớ Dịch Thiên rồi sao