
bảo bối, cái này quả
thực là dê núi gây phỏng tay, Hoàng đế gì đó nàng cũng không dám với,
vạn nhất một ngày nào đó dựa vào cái này đòi hỏi, như vậy thật không
xong rồi. Dịch Thiên cầm lấy Đế Vương ngọc, bỏ vào trong áo, mang theo
Miểu Miểu rời đi. Đế Vương ngọc, tên như ý nghĩa, chính là muốn Miểu
Miểu nhỡ kỹ hắn là đế vương, Lâm Phong ở bên cạnh khẽ nhíu mày, cũng đi
theo tới, hắn cũng hiểu rõ, như vậy Dịch Thiên hiểu càng rõ.Còn chưa vào thành, phía sau liền truyền đến một trận ồn ào, không biết từ
lúc nào ở đâu xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, đang điên cuồng chém nhân
sĩ giang hồ, tựa hồ chẳng phân biệt ai với ai, chỉ cần đang còn ở hội
đấu giá. Đám người Vụ Liệt lập tức đi trước hỗ trợ, hội đấu giá chính là sự kiện của Vụ Thiên Các, ở chỗ bọn họ gây sự, đương nhiên bọn họ sẽ ra tay. Dịch Thiên vẫn chưa tham gia, chỉ đứng bảo vệ trước mặt Miểu Miểu. Hắc y nhân thấy đám người Vụ Liệt phản công, không muốn đánh tiếp, đều
bỏ chạy theo bốn phương tám hướng.Không ít người trong giang hồ không có võ công bị giết chết, Dịch Thiên mặt lạnh như băng, nhìn chằm
chằm Vụ Duệ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Vụ Duệ hơi nhíu mày, trầm giọng
nói: “Hình như chỉ là muốn gây ra một chút hỗn lọan.” Năm vừa rồi cũng
xảy ra vụ cướp đồ, có điều không phải chém người lung tung không phân
biệt giống như vầy. “Tìm người theo dõi Vương Dục, ngày mai hội đấu giá
tiếp tục.” Dịch Thiên phân phó sơ qua, xoay người rời đi.Lâm
Phong đi theo vào nói: “Những người này không giống do hắn mang đến.”
Những người này ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn gây nên hoảng lọan, hạ
thấp danh dự của Vụ Thiên Các. Thần Quang Dục kế vị không lâu, trong
triều đình phân tranh còn chưa dẹp xong, bây giờ động chạm Vụ Thiên Các
dường như có hơi sớm. “Người của Sát Huyết Minh.” Dịch Thiên lãnh đạm
nói. Sát Huyết Minh cùng Vụ Thiên Các thế bất lưỡng lập*, hơn nữa hành
tung bất định, không ai biết tổ chức này do ai sáng lập. Chỉ đột nhiên
xuất hiện, gây sóng gió trên giang hồ.*nguyên văn “勢不兩立 thế bất lưỡng lập” không đứng chung với nhau được, không đội trời chung.Sát Huyết Minh, Miểu Miểu khẽ nhíu mày, không phải là cái lần đi Vu Sơn gặp phải sao, bọn họ quả thật có chút bản lĩnh. Hơn nữa cũng có nghe Dịch
Thiên nói qua về đám người Hồng Lăng và Doanh Tích. Chẳng lẽ bọn họ vẫn
đi theo mình và Dịch Thiên? Minh chủ của bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao
muốn đối nghịch cùng Dịch Thiên? Vấn đề liên tiếp nảy ra làm Miểu Miểu
rối trí.Mới vừa trở lại Thiên Tự Nhất thì có người đến bẩm báo, nói đã đưa bà bếp quay về. Dịch Thiên cùng Miểu Miểu đi đến trong nhà
thì chỉ thấy một cỗ thi thể. “Chuyện gì xảy ra?” Dịch Thiên trầm giọng
nói. “Hồi bẩm chủ thượng, lúc chúng thuộc hạ đến thì đã như thế này, năm người trong nhà không ai may mắn thóat nạn, hơn nữa lúc ấy thi thể còn
chưa lạnh, nghĩ lại chính là đi trước chúng thuộc hạ một bước, thuộc hạ
đã kiểm tra qua, mỗi thi thể đều do một đao mà mất mạng, không lưu lại
dấu vết gì, trong nhà không có thứ gì đáng giá, không phải giết người
cướp của.” Một người hồi báo.Dịch Thiên thóang gật đầu hỏi:
“Ghi chép ở trong kho có tìm được không?” “Hồi bẩm chủ thượng, thuộc hạ
đang định bẩm báo việc này, tối hôm qua phái người đi vào tìm kỹ, mới
vừa đi vào tìm đã phát hiện tất cả ghi chép trong kho đều biến mất, hơn
nữa mọi người đều chết sạch.” Bởi vì vốn là đang lúc hội đấu giá diễn
ra, cho nên Thiên Tự Nhất chỉ để lại vài người trông nhà, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Xem ra đã có người phát hiện nên hành động rồi, chẳng lẽ tất cả việc này đều do cùng một người gây ra?Bây giờ ý muốn nói chính là từ nơi này muốn biết được nữ nhân do Hách Liên
Hồng mang về là ai là gần như không có khả năng, chẳng lẽ Hách Liên Hồng cũng tới? Cố ý gây ra hỗn lọan là để trì hoãn thời gian bọn họ trở về?
Nhưng việc này ngọai trừ mình cùng Dịch Thiên, vẫn chưa hề đề cập qua
với người khác. Chẳng lẽ có gian tế? Khả năng cũng không lớn, nếu có
gian tế cũng chính là người của Sát Huyết Minh, không lẽ nào Hách Liên
Hồng chính là Sát Huyết Minh Minh chủ? Càng ngày càng rối, Miểu Miểu đầu muốn nổ tung, không nghĩ nữa, dù sao Dịch Thiên cũng sẽ giải quyết
được. Lúc này Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng phân phó: “Gọi đám người Vụ Liệt trở về, trước tiên về Vụ Thiên Các.” “Vâng.” Có người lên tiếng
chạy vội ra cửa. Lâm Phong ở bên cạnh thấy vậy nói: “Đệ cũng đi.” Dịch
Thiên nghe vậy khẽ gật đầu. Đoàn người gấp rút rong ruổi trở về, sau khi Dịch Thiên triệu hồi
mọi người, lập tức lên đường quay về Vụ Thiên Các. Miểu Miểu thấy vậy
liền đề nghị cưỡi ngựa, dù sao cũng có Dịch Thiên mang theo mình, Dịch
Thiên hơi chần chờ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, như vậy chuyện là
không thể trì hõan. “Ở đây nghỉ ngơi, ngày mai khởi hành.” Khi đi đến
một khoảng rừng cây nhỏ, Dịch Thiên phân phó mọi người nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, sau khi mọi người xuống ngựa vẫn không nhóm lửa, nương vào ánh
trăng mà ăn một chút lương khô rồi dựa vào nhau nghỉ ngơi. Miểu Miểu cuộn tròn trong lòng Dịch Thiên nghỉ ngơi, mặc dù có Dịch Thiên
man