
n,
vừa định nói chuyện, lại bị hắn dùng ngón tay điểm nhẹ lên môi, “Ta biết nàng định nói gì, cũng là một câu ‘Y giả bất y kỷ’, để cho hắn xem một
chút cũng không có gì không tốt.”
Không khỏi nở nụ cười, nhẹ
nhàng vươn tay đẩy tay hắn, “Ta là muốn hỏi Điện hạ, ‘Diệu thủ lưu mỗ
mỗ” từ trước đến nay luôn có hành tung bất định, tính tình thì cổ quái,
sao Điện hạ có thể khẳng định hắn đang ở Thượng Kinh, và làm sao biết
hắn sẽ đồng ý đến xem bệnh cho ta?”
Hiếm khi thấy hắn đoán sai
tâm tư của ta, tự mình cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, một
lát sau, mới mỉm cười nhìn ta lên tiếng: “Mỗi người đều có nhược điểm,
chỉ cần nắm được, liền có thể khiến hắn khăng khăng một lòng. Mà nhược
điểm của Thuần Du Ý là ở chỗ lưu luyến sắc đẹp, một Tang Mộ Khanh cũng
đủ làm hắn trầm mình trong ôn nhu.”
Ta biết Tang Mộ Khanh trong
lời nói của hắn, “Bất nguyện ý quân vương chiếu, chích phán mộ khanh cố” *Không cầu chiếu quân vương, chỉ mong Mộ Khanh nhìn*, thanh danh Tang
Mộ Khanh của Vong Ưu Quán ở Thượng Kinh sớm đã truyền khắp Nam Bắc vùng
đất phía nam Trường Giang. Có thể không thể đẹp bằng Diễm nhi, cũng
không sắc nước hương trời như Khánh quý phi, nhưng hai người này không
phải là dân thường, hơn nữa lại tựa như trăng sáng trên bầu trời, có
mong cũng không thể. Riêng chỉ có Tang Mộ Khanh cô nương này, lại chân
chân chính chính khiến cho nam nhân trong thiên hạ, hễ là nhớ đến, đều
không khỏi phải yêu thích đến mê mẫn. Mặc dù ta không tận mắt nhìn thấy
phong thái của nàng, nhưng cũng có một lần nghe Liễm khen qua, tuy rằng ở trong mắt của hắn chỉ có sự tán thưởng đơn thuần đối với cái đẹp trên
thế gian, không hề có tình ý, nhưng có thể khiến hắn như vậy thì tuyệt
đối không phải một người bình thường.
Ta lại nhớ đến có một bí
mật được lan truyền công khai rất rộng trong kinh thành, Tang Mộ Khanh
là đệ nhất vũ cơ của Nam Triều, tự nhiên mắt sẽ cao hơn đầu, đã từ chối
không ít các vương tôn công tử văn nhân sĩ tử như quá giang chi tức (1)
*Cá diếc qua sông*, lại dễ dàng để Tam hoàng tử đương triều Nam Thừa
Diệu trở thành khách thường xuyên của nàng, là ngươi đầu tiên, cũng là
người duy nhất. Hiện tại, ở nơi này, ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý khi
nghe hắn nhắc đến điều này, sau một câu như thế, trong khoảng thời gian
ngắn làm ta không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể một mực buông rơi đôi mi, không nói một lời.
Hắn thấy ta trầm mặc, tựa như có
chút nghi hoặc, bỗng nhiên lại bật cười, từ phía sau ôm lấy eo ta, cúi
người xuống, hơi thở ấm áp lướt nhẹ ở bên vành tai ta, “Tại sao Vương
phi lại không nói chuyện? Không có gì muốn hỏi ta sao?”
Khuôn mặt ta hơi nóng lên, có phần mất tự nhiên, mở miệng nói, “Điện hạ nói, mỗi
người đều có nhược điểm, nói vậy thì nhược điểm của vị Mộ Khanh cô nương này điện hạ cũng nắm sao?”
Bằng không, sao một kỳ nữ có thể nói là tâm cao khí ngạo, thanh danh vang khắp thiên hạ lại chấp nhận Thuần Du Ý.
Hắn cười thành tiếng, giọng nói vang lên lại mang theo vẻ thờ ơ ngày
thường, “Đúng vậy, nhược điểm của Tang Mộ Khanh là ở chỗ nàng động chân
tình với ta, nhưng mà, Vương Phi xác định đây là điều nàng muốn hỏi
sao?”
Hàng mi rũ xuống, không nói gì, trong đáy lòng lại không hiểu vì sao mà nổi lên một tia lạnh lẽo.
Trên thế gian này, có bao nhiêu người đến nằm mộng cũng muốn một lần gặp
được Tang Mộ Khanh, mà người trước mắt này, lại chỉ xem tấm chân tình
của nàng là một công cụ để lợi dụng, hắn lợi dụng nàng để lung lạc lòng
người, có lẽ còn lợi dụng nàng để thu thập tin tức khắp nơi, ta không
biết liệu ở trên thế gian này, đến cùng thì cái gì có thể khiến hắn thật tâm để ý. Hít một hơi thật sâu, ta cố gắng ngồi dậy từ trong lồng ngực
của hắn, quay đầu nhìn vào đôi mắt hắn, giọng nói rất nhẹ, lại cất lên
từng câu từng chữ, “Thế còn ta, Điện hạ xem thử xem nhược điểm của thần
thiếp là gì?”
Ánh mắt của hắn trở nên thâm thẫm, bình tĩnh nhìn
ta một lúc lâu, sau thản nhiên lên tiếng, chỉ có bốn chữ, “Quá nặng tình nghĩa.”
Ta bỗng chốc giật mình, không biết nên nói điều gì.
Nụ cười thờ ơ bên khoé môi của hắn dần phai nhạt, chỉ nhìn ta thật sâu,
một lúc sau mới lại lên tiếng, trong giọng nói có một chút thở dài không dễ phát hiện, “Vương phi tuệ chất lan tâm, chí khí cùng tài học cũng
không thua kém nam nhân. Nhưng, nữ tử quá thông minh, thường không dễ
được hạnh phúc, hiểu rõ đạo lý, quan tâm đến đại cục, sau đó sẽ một mực
vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng.”
Ánh mắt ta nhẹ nhàng hạ
xuống, nhìn vào bàn tay đang quấn băng của mình, không nói gì, còn giọng nói của hắn, vẫn như trước lẳng lặng truyền đến—–
“Đệ đệ của
nàng nói không sai, nàng gả vào Tam vương phi, ta đối với nàng có quá
nhiều thiếu sót, nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hề nói nửa câu
không phải với ta, ngược lại, còn đến Mạc Bắc, vì ta mà suy nghĩ.”
“Thần thiếp nếu đã gả cho Điện hạ, hiển nhiên hoạ phúc gắn liền với nhau. Đạo lý ‘Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn’ *có phúc cùng hưởng có họa
cùng chịu*, thần thiếp hiểu rõ.”
Ta không có nhìn hắn, chỉ là nhẹ nhàng l