XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326074

Bình chọn: 7.5.00/10/607 lượt.

đóng kịch, ngay khi uống một ngụm cháo từ chiếc thìa trong

tay hắn, ta lẳng lặng mở miệng, “Sơ Ảnh đâu, sao lại không thấy nàng?”

Bàn tay cầm thìa của Liễm cứng đờ, ánh mắt hạ xuống, không lên tiếng, lòng

ta càng lúc càng bất an, “Cuối cùng thì nàng thế nào?”

Vòng tay Nam

Thừa Diệu ôm ta hơi nắm chặt, sau đó lên tiếng nói, “Ta không muốn giấu

nàng, Sơ Ảnh không có ở bên trong thương hội Đổng Ký, ta đã phái người

đi tìm, nàng không cần lo lắng.”

Ta hơi nhắm mắt lại, sau lại mở ra,

ánh mắt khẩn cần nhìn hắn, mở miệng, “Điện hạ, từ nhỏ Sơ Ảnh đã cùng ta

lớn lên, ở trong lòng thần thiếp, nàng cũng như là muội muội, xin Điện

hạ hứa với thần thiếp, nhất định phải tìm được nàng.” Hắn gật đầu, “Nàng yên tâm.”

Không biết vì điều gì, khi có một câu ưng thuận này của

hắn, lòng ta có phần buông lơi kì lạ, đang muốn lên tiếng tạ ơn, đột

nhiên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Tần Chiêu, “Điện hạ, quân

tình cấp báo.” Nam Thừa Diệu cũng không kiêng dè khi có ta mà thản nhiên lên tiếng, “Nói.”

“Triệu Mạc đã đưa người đến vùng phụ cận sa mạc

Hàn Hải bắt được Đổng Minh, hiện đang được giam giữ trong đại lao Nghiệp Thành, nên xử trí thế nào, kính xin chỉ thị của Điện hạ.”

Bỗng nhiên trong lúc đó, ta cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, có chút cảm giác

không thở nổi, Nam Thừa Diệu buông vòng tay đang ôm ta, định đỡ ta nằm

xuống trên giường, ta duỗi tay vịn chặt lấy cánh tay hắn, khẽ nói nhưng

giọng điệu lại mang theo sự kiên trì, “Điện hạ, cứ nói ở đây. Ít nhiều

gì thì một nhà Đổng thị cũng có liên quan đến ta, ta nghĩ ta nên biết.”

Thật ra, từ sau khi ta tỉnh lại, liền có một tảng đá lớn luôn đè nặng ở

trong lòng, vài lần muốn nói ra, rồi lại nhịn xuống, hiện giờ, chợt nghe thấy Đổng Minh còn chưa chết, cảm giác thả lỏng còn chưa kịp trỗi dậy

thì tin tức hắn bị bắt vào tù lại nối gót truyền tới. Nam Thừa Diệu nhìn ta một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi khó có thể nghe thấy,

sau đó hắn mở miệng nói với Tần Chiêu đang ở bên ngoài bức bình phong,

“Trước tiên đừng động đến hắn, ta muốn tự mình đi thẩm vấn.”

Tần Chiếu lên tiếng “Vâng”, lại tiếp tục mở miệng hỏi, “Thế Trần Tam thì xử trí thế nào?”

Nam Thừa Diệu thản nhiên hỏi, “Hành tung của Đổng Minh không phải do hắn lộ ra sao?”

“Không phải.”

“Hắn vẫn như trước không có nửa phần quy thuận ư?”

“Không có.”

Nam Thừa Diệu cười cũng như không cười, “Thật là khó có được nhân tài như hắn, nhưng mà, đáng tiếc.”

Liễm đang bưng bát cháo ngồi đối diện, bình tĩnh nhìn hắn, “Ý tứ của Điện hạ là giết?”

Nam Thừa Diệu vẫn thờ ơ mỉm cười như trước, đáy mắt thì lại lạnh nhạt,

“Không được bỏ qua, muốn thành đại sự, phải biết khi nào thì thu khi nào thì thả.”

Thật ra, ta biết hắn làm như vậy cũng không có gì là không đúng, nếu không thể thu nhận, thì nhất định là đối địch, thả hổ về rừng không bằng nhổ cỏ tận gốc. Nhưng mà, hiểu là một chuyện, còn đáy lòng

ta thì lại không có cách nào mà dằn xuống cảm giác rét run.

Nam Thừa

Diệu đưa tay cầm lấy một cái gối, động tác nhẹ nhàng đỡ ta dựa lên, sau

đó lên tiếng nói, “Để Liễm ở lại nơi này thay ta, ta đi cùng Tần Chiêu

một lát sẽ trở lại.”

Ta nhìn hắn gật đầu, sau đó lại nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất sau bình phong.

“Nhị tỷ, nhân lúc cháo còn nóng mà uống hết đi.” Liễm vừa nói, vừa múc một thìa cháo đưa đến bên môi ta.

Ta nhìn vào đôi mắt trong xanh nhàn nhạt của hắn đang nổi rõ những gân máu đỏ hồng, không khỏi có phần đau lòng, “Các người hành quân trở về, vốn

đã hao tốn rất nhiều sức lực, lại canh giữ cho ta suốt một ngày một đêm, sợ rằng thân thể sẽ không chịu đựng nỗi, gọi nha hoàn đến là được, đệ

nhanh đi nghỉ ngơi một chút. Còn có Điện hạ, đệ cũng sai người đi nói

với Điện hạ một tiếng, đừng quá mệt mỏi.”

“Ta không sao, về phần Nam Thừa Diệu tỷ càng không cần phải cảm thấy áy náy,” nét mặt Liễm lạnh lùng, “Hắn vốn là nợ tỷ!”

Ta hơi nhíu mày, tính tình thẳng thắn không chút che giấu như vậy, lại

sinh ra trong gia đình Tướng phủ, sớm muộn gì cũng có ngày đem lại tai

hoạ cho hắn, “Liễm, đệ cũng không phải là đứa trẻ, tục danh của Tam điện hạ sao đệ có thể gọi thẳng như vậy?”

Trong mắt hắn ẩn hiện sự tức

giận, “Hắn dám để tỷ ở lại Nghiệp Thành làm mồi dẫn tên Đổng lão tặc,

ngay cả việc kêu tên hắn cũng không được sao?”

Ta khẽ thở dài, “Điện

hạ có thể làm như vậy, tất nhiên đã có an bài ở khắp nơi, chẳng phải bây giờ ta đã không có việc gì hay sao?”

Sự tức giận ở trong mắt hắn

thoáng dịu đi đôi chút, nhưng vẫn có phần tâm không cam tình không

nguyện, lên tiếng: “Nếu không phải thấy hắn thật sự để ý đến tỷ, tỷ cho

rằng ta cứ như vậy mà bỏ qua hay sao?”

Ta chạm vào chiếc thìa trong tay hắn, lại uống một ngụm cháo, không nói gì.

Liễm vừa đút ta, vừa tiếp tục lên tiếng nói, “Ngày đó khi chúng ta vẫn chưa

công được thành, tỷ lại bị mang đi, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi đó, chính Tam điện hạ đã mạo hiểm mưa tên mà bay người lên cổng

thành, ‘Chuyển Phách” ra khỏi vỏ, chỉ trong một chiêu liền lấy đi tính

mạng của Đổng lão tặc.”

Mặc dù cực kỳ bất mãn với Nam Thừa Diệ