
cười thờ ơ như cũ, hắn nhìn ta, vành môi động đậy rất chậm. Hình như là đang nói với ta, nhưng vì tiếng gió quá
lớn, ta lại không nghe được.
Giữ vững hơi thở, cố gắng bắt lấy âm thanh đang phát ra, cuối cùng chỉ nghe thấy những tiếng nói đứt quãng đang truyền đến—-
“. . . Ngươi nói rõ ràng cho ta . . . Sao lại thế này . . .”
Giọng nói kia rất quen thuộc, mang theo sự tức giận, không phải của hắn, ta
hơi nghi hoặc, lại nghe giọng nói kia tiếp tục vang lên —-
“Nam
Thừa Diệu, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi cố ý giữ tỷ tỷ ta ở lại
Nghiệp Thành là để dụ bọn nghịch tặc Đổng thị, có phải hay không?!”
“Nếu Điện hạ không hoàn toàn nắm chắc có thể cứu được Vương phi, tuyệt đối
sẽ không làm như vậy.” Giọng nói trầm tĩnh đang vang lên là của một
người khác, hình như là, Tần Chiêu.
“Hoàn toàn nắm chắc? Tỷ tỷ
của ta thiếu chút nữa là đã chết dưới đao tên lão tặc họ Đổng! Nữ nhi
nhà Mộ Dung chúng ta vốn được yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay,
vì Tam điện hạ ngươi mà không ngại ngàn dậm xa xôi cực khổ tìm đến Mạc
Bắc, ra trận xướng ca giúp ngươi công thành, mà ngươi đã cho nàng được
cái gì, Tam điện hạ? Đêm đại hôn ngươi để nàng cô độc phòng không, ngay
cả khi về nhà thăm phụ mẫu nàng cũng chỉ lẻ loi một mình, hiện tại,
ngươi lại khiến nàng thụ thương, nằm trên giường hôn mê suốt một ngày
một đêm, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại!”
Ta cố gắng mở to mắt.
Muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại không đủ sức lực, vết thương ở cổ
và lòng bàn tay đã được chăm sóc rất tốt, lúc này, đều đang được quấn
băng trắng toát, chỉ có điều toàn thân của ta lại rã rời mềm nhũn vô
lực, không có một nơi nào là không kêu gào đau đớn.
Mở miệng,
giọng nói yếu ớt khàn khàn ngay đến chính mình cũng phải hoảng sợ, tuy
nhiên cũng đủ để người ở bên ngoài phát hiện, tiếng bước chân dồn dập
vội vàng chạy vào trong phòng của ta.
Đẩy cửa bước vào đầu tiên
là Liễm, gương mặt của hắn không thể che đậy được sự vui mừng cùng quan
tâm, liền ngồi xổm xuống bên giường của ta, nắm chặt lấy tay ta, lên
tiếng nói: “Nhị tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh! Có chỗ nào cảm thấy không
thoải mái hay không?”
Vết thương ở trong lòng bàn tay bị hắn bất
chợt nắm chặt, trong một thoáng đau đớn liền truyền đến, ta phải cố gắng kiềm nén để không run rẩy, nhìn hắn mỉm cười lắc đầu.
Một đôi
tay thon dài mạnh mẽ, kịp thời vươn đến, Nam Thừa Diệu ngồi xuống ở đầu
giường, đỡ ta ngồi dậy, tựa người vào lồng ngực của hắn, tiếp tục không
lưu lại một chút dấu vết mà nắm lấy cổ tay đang bị thương của ta, nhẹ
nhàng kéo ra.
Tuy rằng không có dồn hết sức, nhưng Liễm cũng rất
nhanh nhạy, vừa nãy là vì quá vui mừng mà quên mất, hiện tai sau khi
ngẩn ra, mới lập tức phản ứng lại, vẻ mặt vừa tự trách vừa lo lắng: “Nhị tỷ, vừa rồi có phải ta làm đau tỷ, tỷ có sao không?”
Cổ họng ta khô khan đau đớn vô cùng, không lên tiếng được, vì thế chỉ có thể mỉm cười lắc đầu nhìn hắn như trước.
Từ chiếc bàn bên giường, Nam Thừa Diệu bưng lấy chén nước tự mình cho ta
uống, bởi vì thân thể bị giam trong không khí lạnh giá quá lâu, cơ thể
đã đạt tới giới hạn, lúc này đôi môi vừa chạm tới dòng nước ấm áp, ta có hơi tham lam mà uống một hơi cạn sạch, tựa như quỳnh tương ngọc dịch.
*rượu ngon*
Không ngừng uống ba chén, mới cảm thấy đau đớn ở yết
hầu hơi dịu đi. Nâng mắt, đã thấy Liễm quay mặt đi chỗ khác, hình như là không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, lúc này ta mới cảm giác
được, cánh tay trái của Nam Thừa Diệu đang ôm thắt lưng ta cũng hơi siết chặt, nhưng hắn vẫn như trước không nói một lời, bàn tay phải lại tiếp
tục rót đầy một chén nước nóng, đưa đến bên môi của ta.
Tuy rằng
giọng nói vẫn không dễ chịu như trước, nhưng mà hiện tại ta cũng không
uống nổi nữa, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng nói: “Tạ Điện hạ, thần
thiếp cảm thấy khoẻ hơn rồi.”
Không tồi, giọng nói tuy vẫn còn khàn, cũng không đến nỗi khó nghe.
Hắn lẳng lặng nhìn ta. Cuối cùng cái gì cũng không nói. Đưa tay giúp ta vuốt lại tóc mai hỗn độn.
“Điện hạ, quân y tới.”
Giọng nói của Tần Chiêu vang lên ở phía sau bức bình phong, theo như phép
tắc, hắn không được đi vào. Mà thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thì ngay
đến Liễm dù là đệ đệ ruột thịt, cũng không thể bước vào bên trong phòng
ngủ của ta. Nhưng mà với tính tình của tên tiểu Ma Vương này thì căn bản là không có ai có thể khuyên can được hắn, mà hắn cũng sẽ không làm
theo những lễ nghi phiền phức này, may là, Nam Thừa Diệu cũng không nói
gì.
Sau khi Nam Thừa Diệu đồng ý, hai quân y đi theo đội quân
liền tiến đến, thời gian chuẩn đoán vọng, văn, vấn, thiết (1)thật dài.
*Đây là tứ chẩn trong Đông y*
Ta bỗng nhiên nhớ đến, từ sau khi
ra khỏi Tà Y cốc, đã có một thời gian dài ta không làm người bệnh, mỗi
khi thân thể thấy không thoải mái, đều tự mình bào chế thuốc, hiện giờ
lại được nuông chiều như vậy, nên có chút không thích ứng.
Nghĩ
tới điều này, không kìm được liền thoáng mỉm cười, Nam Thừa Diệu đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc dài của ta, khẽ nói nhỏ bên vành tai “Vương Phi y
thuật cao minh, tiếc rằng “Y giả bất y kỷ”