
u,
nhưng khi nói đến đây, gương mặt của hắn vẫn mang theo vài phần khâm
phục, có lẽ chính hắn cũng đã nhận ra, có chút ngượng ngùng nở nụ cười,
lại múc một thìa cháo đút cho ta, mới tiếp tục nói——-
“Đổng lão tặc
vừa chết, quân lính phòng thủ Nghiệp Thành liền tan rã, chúng ta chiếm
được Nghiệp Thành, liền ngay lập tức đi tìm tỷ, sợ rằng sẽ lỡ tay làm tỷ bị thương, nên Tam điện hạ đã ra nghiêm lệnh, bên trong Nghiệp Thành
cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được động binh gây thương tích. Hắn
bảo ta cùng Tần Chiêu, Triệu Mạc, Âu Dương Hiến dẫn người chia ra các
hướng khác nhau, men theo Nghiệp Thành mà tìm tỷ, còn hắn thì chạy tới
thương hội Đổng Ký. Sau ta nhận được tin tức tỷ đã không có việc gì, lúc này mới mang binh trở về, chờ ta đến được thương hội, hắn đã hạ lệnh
tiêu diệt một nhà Đổng thị.”
Đáy lòng của ta, nặng nề ngừng lại, không nói gì.
Mà Liễm cũng không chú ý tới sự khác thường của ta, vừa giúp ta húp cháo
như trước, vừa cứ thế mà nói tiếp, “Sau đó tỷ hôn mê bất tỉnh, cho dù là dùng bài thuốc nào cũng không hiệu quả, chúng ta liền liên tục trông
coi, bây giờ nghĩ lại, một ngày qua hai tên quân y kia cũng thật không
dễ chịu. Nếu không phải vì không tìm được người khác, ta sớm đã đem bọn
họ ăn tươi nuốt sống! Còn Tam điện hạ thì ngược lại, không nói một câu,
nhưng mà chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ âm trầm kia thì ngay đến ta cũng phải phát lạnh, cũng khó trách hai tên quân y kia cứ nơm nớp lo sợ mỗi lần
báo cáo bệnh tình của tỷ.”
Hắn nói xong, bản thân cũng nhịn không
được mà mỉm cười nhìn ta, nhưng đến một chút ta cũng không cười nổi, do
dự trong chốc lát, vẫn có phần chần chừ lên tiếng, “Một nhà Đổng thị…”
“Ngoại trừ Đổng Minh được tên gia nô Trần Tam của Đổng gia liều chết bảo vệ mà chạy thoát ra ngoài, và Điện hạ vì muốn tìm được Đổng Minh mà lưu lại
tính mạng của Trần Tam ra thì những người khác trong Đổng phủ, không còn một người nào còn sống.”
Liễm dứt khoát lên tiếng, không chút do dự.
Thấy ta im lặng, hắn thở dài, “Tam điện hạ đã nói qua, nếu bọn họ đám đả
thương tỷ, một nhà Đổng thị phải diệt tẫn cửu tộc, tỷ vẫn còn không biết phu quân của tỷ là người như thế nào sao? Thật ra nếu đổi lại là ta,
cũng sẽ làm như vậy.”
Hắn lại múc một thìa cháo cho ta, nhưng ta
không thể nào ăn nổi nữa, hắn thấy vậy, cũng không tiếp tục ép ta, đặt
bát cháo xuống, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có một
chút thở dài cùng trầm tĩnh . . .
“Nhị tỷ, ta biết tỷ cò lòng nhân
từ, nhưng cái thế giới này vốn là như vậy, chỉ có thắng được thua mất,
cho dù là đúng hay sai? Ai vô tội? Ai hàm oan? Đến ông trời cũng không
phân xử được. Tỷ cũng không cần phải đem mọi trách nhiệm đều ôm vào
trong lòng, Đổng thị bị diệt môn, tất nhiên là bởi vì bọn họ đả thương
tỷ, nhưng việc Đổng Địch mưu phản là sự thật không thể thay đổi, theo
như lệ phải tru di cửu tộc, Tam điện hạ làm như vậy cũng không có nửa
phần không phải. Hắn thân là hoàng tử, nhất định phải nâng cao quyền uy, giữ gìn kỷ cương.”
Hắn quay đầu nhìn ta, “Hơn nữa, nếu lưu lại người Đổng gia, hiển nhiên là có chút lợi ích, nhưng muốn lật đổ Đông Cung,
cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Nếu Đổng
Địch đã chết, thì những người còn lại căn bản không có khả năng giúp Tam điện hạ thực hiện được chuyện này, như vậy, hắn nhất định sẽ không muốn rút dây động rừng, với lại nếu hắn phí sức mà giữ lại tính mạng của
những kẻ hận hắn, thế nào cũng trở thành đề tài nơi đầu lưỡi của người
đời, một truyền mười, mười truyền một trăm, lỡ như rơi vào tay kẻ có
lòng dạ ác độc, thanh danh sẽ bị bêu xấu thì sao?”
Ta chưa từng nghĩ
Liễm sẽ nói ra như vậy, nhất thời, có chút giật mình nhưng nhìn thấy nét mặt anh tuấn của hắn, lại không thể nói nên lời.
Hiển nhiên là ta
biết Liễm thông minh khác thường, nhưng vì từ đầu hắn đã không muốn dây
vào chuyện triều chính, mà cũng điều này đã khiến phụ thân và mẫu thân
có không biết bao nhiêu là bi thương cùng phiền não.
Lần này cùng Nam Thừa Diệu xuất chinh, dù rằng Nam Thừa Diệu không hề đề phòng hắn,
nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại có thể đem mọi việc nói rõ
ràng như vậy, nói không chừng là âm thầm tìm hiểu, ta cũng thật sự không ngờ.
Liễm thoáng nhìn thấy sắc mặt của ta, lại đưa ánh mắt trở về
bên ngoài cửa sổ, cất cao giọng, giữa đôi mày thẳng thắn vô tư mơ hồ còn có một chút kiêu hãnh, “Phụ thân vẫn cứ muốn ta vào triều làm quan, ta
một mực không chịu, thật ra chuyện tình đấu đá lẫn nhau này không phải
là ta không biết, chỉ là không màng đến mà thôi.” Ước chừng đến chạng vạng tối, Nam Thừa Diệu trở về phòng, Liễm thấy hắn bước vào, thản nhiên hành lễ rồi cáo lui khỏi phòng.
Đợi trong phòng đã không còn ai, hắn lên tiếng hỏi khẽ: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Ta mỉm cười: “Uống qua thuốc, buổi trưa lại ngủ được một lúc, đã tốt hơn rất nhiều.”
Hắn gật đầu, ta nhìn thấy trong đáy mắt của hắn có phần xanh xao, không
khỏi nhẹ giọng lên tiếng: “Nhưng, Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Hắn bật cười, đột nhiên cúi người xuống bên tai ta, mập