
(2), để cho bọn họ khám cũng
không sao, nếu như vị thuốc không đúng, cứ tuỳ theo ý của nàng mà làm
cũng được.”
Ta có chút ngượng ngùng, thứ nhất, không ngờ hắn lại
nhìn ra ta đang nghĩ gì, thứ hai, là do ta cũng không có tự cao đến như
vậy, quân y hiển nhiên là những nhân tài kiệt xuất trong nghề thuốc,
trong dân gian cũng có nhiều cao nhân tàng long ngoại hổ *nhân tài mà
sống ẩn dật ý, thật là phí mà*, ta chỉ đi theo bên người Tô Tu Miễn rồi
học được vài năm, tuyệt đối cũng không dám không xem ai ra gì như vậy.
Ta mở miệng định nói. Lại ngại đại phu vẫn còn ở bên cạnh, không thích hợp để giải thích, may mà một câu nói kia Nam Thừa Diệu nói nhỏ bên tai ta. Ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện rằng bọn họ không có nghe thấy.
Nam Thừa Diệu nhìn thấy dáng vẻ ta hơi lúng túng, ngón tay thon dài vuốt ve lên đôi gò má tái nhợt của ta vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, cuối cùng chậm rãi mỉm cười, đây là từ lúc hắn chiến thắng trở về, ta trông thấy hắn
mỉm cười.
“Điện hạ, theo lý, vết thương của Tam Vương Phi chỉ là
ngoài da, không thể hôn mê một thời gian dài như vậy, hiện tại nếu đã
tỉnh lại, chắc hẳn đã không còn gì đáng ngại. . .” Trên nét mặt vị quân y đang nói chuyện mang theo vài phần vui vẻ, hai vị đại phu nhìn nhau một hồi rồi tiếp tục lên tiếng: “Chẳng qua, hiện giờ mạch tượng của Vương
phi vẫn còn yếu, hơn nữa lại không ổn định, chúng thần tạm thời cũng
không biết là vì sao, chỉ có thể chờ lúc quay về Thượng Kinh cùng với
các vị đồng liêu trong thái y viện hội chuẩn, mới có thể hốt đúng bệnh
đúng thuốc. Trong khoảng thời gian này, Vương Phi cần phải hết lòng điều dưỡng, cho dù thế nào cũng phải thả lỏng tinh thần . . .”
Hắn
lại ngừng một lát. Sau đó mới chần chừ mở miệng, chỉ có một câu dặn dò
ngắn ngủi: “. . . Phải chú ý đến thức ăn, không nên suy nghĩ quá nhiều.”
(1) Tứ Chẩn: 4 phép xem xét hay nói 4 phép khám bệnh, để biết bệnh.
1.Vọng chẩn: trông nhìn hình sắc, điểu bộ.
2.Văn chẩn: nghe ngóng thanh âm, hơi thở và ý tứ.
3.Vấn chẩn: hỏi rõ bệnh căn, trạng chứng.
4.Thiết chẩn: xét đoán bộ mạch.
(2) Y giả bất y kỷ: cái này ta không tìm ra lời giải thích rõ ràng, theo
những gì ta hiểu và được ba ba tư vấn thì ý là: người thầy thuốc thường
để tâm đến người bệnh nhiều hơn bản thân, cứu người mà không nghĩ gì đến mình. Nam Thừa Diệu thản nhiên gật đầu, hai vị quân y kia liền lui xuống.
Liễm vội vàng lên tiếng hỏi: “Nhị tỷ, lời mà hai tên quân y kia vừa nói cứ
mơ hồ như lạt vào sương mù vậy, rốt cuộc thì tỷ có làm sao không?”
Ta mỉm cười lắc lắc đầu, “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt thôi.”
Ta thấy hắn vẫn còn vẻ mặt lo lắng, vì vậy vội vàng đuổi khéo trước khi
hắn còn muốn lên tiếng hỏi lại, “Ta có chút đói bụng, đệ đi đến nhà bếp
xem giúp ta có cháo khoai từ hay không.”
Hắn lập tức đứng dậy, nhướng mày nói: “Nhị tỷ, tỷ chờ đấy, cho dù là không có ta cũng bắt bọn họ phải làm liền.”
Nói xong, hắn liền đi nhanh ra ngoài cửa, ta nhìn theo bóng dáng của hắn
biến mất sau tấm bình phong, còn chưa thu hồi tầm mắt, liền nghe thấy
giọng nói của Nam Thừa Diệu vang lên ở bên tai.
Hắn vừa vuốt mái
tóc ta, vừa mở miệng nói: “Đợi cho thân thể của nàng được điều dưỡng vài ngày, chúng ta liền lên đường quay về kinh, danh y trong kinh thành
cũng không ít, nàng sẽ không có việc gì.”
Ta dịu dàng đáp, “Thần thiếp vốn không sao, không cần phải phiền đến thái y.”
Hắn hờ hững cười, “Thái y hay quân y, chẳng qua chỉ giữ được sự bình an,
bọn họ chữa bệnh chỉ dùng những bài thuốc ôn hoà, sợ phải gánh chịu
trách nhiệm, hiện tại là do tình thế có hạn, đợi khi về Thượng Kinh,
hiển nhiên ta sẽ không tìm bọn họ.”
Ta không kiềm được mà nở nụ
cười, “Điện hạ phải cẩn thận khi nói ra những lời này, đừng quên ‘Y giả
thủ thượng nhất bả đao’ *trên tay thầy thuốc là một thanh đao*”
Hắn nhìn ta, “Ta đúng là đã quên, trước mắt đang có một người cầm đao, xem ra là nên cẩn thận một chút.”
Ta hơi không hài lòng nhìn hắn, hắn thì đáp lại ta bằng một nụ cười, còn
ôm lấy ta, tiếp tục lên tiếng: “Người đời đều nghĩ trong thái y viện của hoàng cung đều là những thần y giỏi nhất có khả năng diệu thủ hồi xuân, nhưng thật ra là không có một người nào, bọn họ đều lấy việc bảo toàn
tính mạng của mình làm trọng, tính mạng của bệnh nhân chỉ là thứ yếu.
Bằng không sao bọn họ có được địa vị cao, đối với những kẻ không cần
thiết thì tìm cơ hội ‘Hạ đao’, ở trong mắt của ta, dù là có một trăm tên như vậy cũng không dùng được một.”
Ta mỉm cười: “Xem bệnh cho
quân vương hoàng tộc, nếu làm tốt thì ngươi được an phận, nếu không tốt
sẽ bị chém đầu, điều này cũng không thể trách bọn họ.”
“Cũng vì.” Hắn thản nhiên cười cười, “Danh y chân chính lại ẩn trong dân gian,
không biết Vương Phi có từng nghe qua ‘Thuần du ý” hay chưa, tuy rằng
không so kịp với Tô Tu Miễn y thuật có thể khiến quỷ thần trong trời đất kinh hãi, nhưng cũng không uổng phí cho cái hư danh ‘Diệu thủ lang
quân’, hiện tại hắn đang ở trong kinh thành, đợi khi chúng ta trở về, ta liền mời hắn đến Vương phủ xem cho nàng.”
Ta quay đầu nhìn hắ