
a vẻ do dự: “Điều này, không được tốt lắm đâu…”
Lông mày Đạt Châu ngang ngược: “Nếu không thì các ngươi nói xem phải làm thế nào? Dù sao thì ta và Đạt Ngọc cũng đi, trong các huynh, ai muốn thì ở
lại đây coi chừng nàng đi!”
Hai thủ vệ kia nhìn nhau vài giây, cuối cùng im lặng lấy dây thừng, dù sao tính mạng của mình cũng là quan trọng nhất.
Ta nhìn thấy tình thế như vậy, biết rõ có nhiều lời cũng vô ích, chỉ thản
nhiên nhìn bọn họ “Không biết các vị có phiền khi để ta trước tiên xử lý vết thương này một chút không?”
“Vương phi thông minh tuyệt
đỉnh. Chỉ sợ miệng nói xử lý vết thương là giả, muốn kéo dài thời gian
mới là thật, chúng ta muốn thả cho ngươi một con đường sống, còn ngươi
thì muốn lưu lại tính mạng của chúng ta như vậy sao?”
Ta nhìn sự
lạnh lùng chế giễu cùng hận ý ở trên mặt Đạt Châu, lập tức không nói
thêm gì, nếu không phải vì muội muội của nàng luôn nghe theo lời nói của Đổng Minh, thì cho dù nàng có giết ta, cũng không phải là không thể.
Ta để bọn họ tuỳ ý mang ta đi ngoằn ngoèo một lúc lâu, cuối cùng đến một
nơi bí mật, chạm vào cơ quan ẩn giấu bên trong, đẩy ra một cánh cửa đá.
Mật thất kia được ẩn giấu rất sâu, đi vào một cánh cửa đơn giản, hàn khí bức người.
Ta im lặng mặc cho bọn họ dùng dây trói chặt ta vào cây cột. Nếu như có
giãy giụa kháng cự cũng vô ích, thì ta tuyệt đối không để người khác
nhìn thấy tình cảnh chật vật của mình mà chê cười, cũng để giữ lại một
chút sức lực để ứng đối.
Dây thừng hằn thật sâu lên làn da của
ta, hơi có cảm giác đau, hai tỷ muội Đạt Ngọc và Đạt Châu ra ngoài
trước, ta khẽ thở dài, lên tiếng với hai thủ vệ kia: “Không biết hai vị
đại ca có thể tìm giúp ta vật gì để chống lạnh hay không, trời lạnh như
vậy, trong phòng cũng không có bếp lò, sợ rằng ta sẽ không chống đỡ
nổi.”
Trên nét mặt hai thủ vệ kia hiện vẻ cảm thông, đang muốn
lên tiếng nói gì đó, lại nghe Đạt Châu ở bên ngoài lạnh lùng nói: “Các
huynh còn không nhanh ra, đừng quên, chính phu quân tốt của nàng đã làm
chúng ta rơi vào nông nỗi này!”
Hai đôi mắt liếc nhìn nhau, cuối
cùng liền nhanh tay cởi xuống ngoại bào ở trên người choàng lên vai ta,
sau đó quay đầu đi nhanh ra cửa.
Ta nghe tiếng cửa mật thất đóng lại, sau đó là âm thanh vách đá trở về vị trí cũ, căn phòng tối đen.
Ta không hề nghi ngờ, Nam Thừa Diệu nhất định có thể đoạt được thành. Thậm chí cũng không nghi ngờ, hắn chắc chắn tìm được ta.
Chỉ là ta không biết, bản thân có thể chờ được hắn hay không.
Quần áo trên người rất phong phanh, mặc dù có thêm hai cái ngoại bào của hai thủ vệ kia để lại, nhưng ở nơi trời lạnh đất đóng băng thế này, cũng
không có bao nhiêu tác dụng, thân thể khi mất máu sợ nhất là lạnh, chỉ
một hồi, thân mình đã lạnh cứng tê dại, mất đi cảm giác
Gian
phòng tối không hề có cửa sổ, ta bị giam trong đó, căn bản không biết
thời gian đã qua bao lâu, từng giây từng phút, lại giống như đã một đời.
Ta cố gắng giữ cho thần trí tỉnh táo, bởi vì ta biết, trong thời tiết lạnh rét đến nước phải đóng băng thế này, một khi đã gục xuống, sẽ có thể
vĩnh viễn không tỉnh lại.
Cả phòng chìm trong bóng tối. Ta bắc
buộc chính mình hết lần này đến lần khác nhớ lại những quyển thi thư
điển tịch đã xem qua, nhớ đến từng thời khắc vui vẻ, nghĩ đến mỗi một
đoạn cuộc sống mà ta đã trải qua.
Ký ức trước lúc mười ba tuổi,
là người ngoài cho ta, gia đình quan viên, nhà cao cửa rộng, cẩm y mỹ
thực, lớn lên trong nuông chiều không gì sánh được.
Nhưng sáu năm sau khi ta mười ba tuổi, lại giống như ta đã sống được cả đời.
Rớt vực, làm ta gặp được Tô Tu Miễn, hắn khẽ gọi một tiếng “Thanh nhi”, đã mở ra một cuộc sống mới cho ta.
Y cốc ở giữa, trần thế bên ngoài, từ sa mạc đến núi rừng hồ nước, thời gian ba năm quá ngắn, nhưng ký ức lại cứ kéo dài mãi.
Đến khi người nhà tìm được ta, hắn tự mình đưa ta xuất cốc, đến cùng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, bóng lưng tuyệt tình của hắn rời đi, chưa từng quay đầu lại một lần.
Sau khi trở lại Tướng phủ, cuộc sống ấm áp yên bình. Mặc dù không thể tránh khỏi có phần ngăn cách với mọi người
trong họ tộc, nhưng lại có thể tìm được hơi ấm chân thật.
Ta nhớ đến thời gian ta cùng Liễm thúc ngựa, nhớ đến dáng vẻ múa kiếm của hắn, nhớ đến tiếng đàn của ta.
Tiếp tục sau đó, là đại hôn, một căn phòng đỏ rực vắng vẻ, đôi mắt rơi lệ
nhìn vào cặp nến Long Phượng sáng rõ, chưa từng cố ý nhớ lại, đến hiện
giờ mới phát hiện, ta chưa bao giờ quên.
Tiếp đó là lần đầu tiên
gặp nhau trong “Phong Lâm Vãn”. Hắc khoác y bào màu đỏ sậm, từng bước đi đến trước mặt ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa như thần linh, bờ môi ẩn
giấu ý cười thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt lại lạnh như hàn tinh.
Ta nhớ đến Khánh Hoà Cung. Vành môi hắn cong lên hứng thú.
Tới yến tiệc đêm Trung Thu thưởng nguyệt, khúc “Kinh Hồng” vừa hoàn, trong
đôi mắt tối tăm u ám, sâu không thấy đáy kia, có một ánh sáng buồn bã
như sao băng, chợt loé rồi biến mất.
Sau đó là những đêm dài lặng lẽ bôi thuốc trị thương, cùng thái tử đấu trí ở Khuynh Thiên Cư, ta
nhìn thấy sự nhẫn nại cùng dã tâm của hắn, cũng hiểu đư