
, bù đắp cho những tiếc nuối khi hoàng thượng tiền
triều không được lúc nào cũng nhìn thấy Nam tướng quân —rõ ràng là phong thưởng, nhưng thật ra chỉ là một con tin, Đại phu nhân và mấy phu nhân
khác hiển nhiên không thể để nhi tử của mình rơi vào cảnh nguy hiểm, cho nên phụ thân liền đưa ta vào Thượng Kinh.”
Từ nơi thâm sâu nhất
trong đôi mắt của hắn, chậm rãi hiện ra một chút ánh sáng nhu hòa: “Một
hồi kiếp sống con tin kia, thật ra lại là khoảng thời gian ung dung nhẹ
nhàng nhất của ta, ta đã từng nghĩ . . .”
Ta khẽ hạ rèm mi, hiểu rõ
trong lòng hắn đang nhớ tới ai, nhưng hắn lại không tiếp tục nói hết,
thoáng chốc liền thay đổi câu chuyện, nét dịu dàng không dễ dàng phát
hiện kia nhanh chóng thu hồi, chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
“Sau ngày
hoàng thượng đăng cơ, ta gặp được Khánh quý phi hiện tại, khi nó, nàng
chẳng qua cũng chỉ là một cô nương thôn dã, khi cười lên rất giống với
dáng vẻ của mẫu thân, ta hiểu rõ hoàng thượng thật sự chưa từng quên
người, cho nên mới giữ lại Khánh phi, dạy nàng tất cả những điều nên
học, sau đó cho nàng tham gia tuyển tú. Quả nhiên, nàng được Thánh
thượng sủng ái, từ tú nữ, đến tiệp dư, rồi quý phi, có thể nói là thiên
ân cuồn cuộn, mà những người của phủ tướng quân trước đây, hiện giờ
trong Tử Kinh cung toàn bộ không còn một ai, chầm chậm từng bước biến
mất.”
Ta nhớ đến lời đồn đại về trận đại hỏa trong Dực Khôn cung,
cũng không nói gì nhưng lại đột nhiên nghĩ, có lẽ Hiếu Từ hoàng hậu
không chỉ đơn giản là chết vì bệnh như những gì chiếu chỉ chiếu cáo
thiên hạ nhắc đến.
Hắn đưa mắt nhìn ta, nhìn thẳng vào ánh mắt của
ta, lên tiếng: “Ta và Khánh phi cũng không đi đến bước mà nàng nghĩ, cho dù nàng không tin ta, nhưng cũng nên hiểu rõ ta không phải là người tự
gây phiền phức cho mình, ta biết nàng ta động chân tình với mình, nếu
không lúc trước nàng ấy cũng không đồng ý vào cung, hiện tại cũng sẽ
không giúp ta, nhưng bất kể là nàng có tin hay không, đêm đó ở ‘Phong
Lâm Vãn’, là một lần duy nhất, cũng là biện pháp đơn giản nhất trực tiếp ngăn chặn lời nói của nàng ta mà không để lại dấu vết.”
Lời của hắn
mặc dù rất nhẹ, nhưng trong đấy lại ẩn chứa ý tứ giải thích, ngay giờ
này khắc này, những rung động cứ không ngừng nổi dậy ở trong lòng, không thể dùng lời nói để hình dung.
Ta chưa bao giờ nghĩ, hắn sẽ như vậy.
Ta hiểu rõ, với tính tình của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng nhắc đến
chuyện trước đây, thế nhưng bởi vì cảm nhận của ta mà hắn lại đem đoạn
kí ức nặng nề kia nhìn lại một lần nữa.
Ta nên thỏa mãn, có phải
không, dù rằng hắn vẫn kiêng dè việc nhắc đến tiền triều công chúa, dù
rằng ta vẫn không thể ngăn chặn những bất an chua chát ở trong lòng,
nhưng dẫu sao hắn cũng đã nguyện ý từ từ mở lòng với ta, ta nên tin
tưởng giữa chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, có phải hay không?
Lặng lẽ
nâng mắt, đáp lại ánh mắt tối tăm thâm trầm của hắn, ta không nói gì,
nhưng lại chậm rãi vươn tay đến, từng chút từng chút cầm lấy tay hắn.
Hắn im lặng nhìn ta một lát, sau đó chầm chậm giữ lấy tay ta, chúng ta đều
không nói gì, lòng bàn tay sưởi ấm cho nhau, ngón tay quyến luyến, thời
gian lúc này tựa như một sinh mệnh cứ kéo dài.
“Tiểu thư, nếu còn
không đi chúng ta sẽ trễ mất.” Ở bên ngoài, Sơ Ảnh nhẹ nhàng gõ cửa, cắt đứt sự yên tĩnh mà ấm áp bên trong căn phòng.
Ta khẽ cười, dịu dàng lên tiếng: “Điện hạ, Thanh nhi hồi phủ trước.”
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười, chậm rãi buông tay, ta đang định thu hồi
bàn tay của mình, nhưng bất ngờ lại bị hắn dùng sức nắm chặt, ta có hơi
nghi hoặc đưa mắt nhìn tới, liền thấy gương mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, âm khí ở giữa ấn đường, từng hồi hiện
lên.
Trong lòng hoảng sợ, “Hắc Diệp Quan Âm Liên, độc phát vào tim.”
Hắn vì muốn lấy sự tín nhiệm của hoàng thượng, không tiếc phải làm đến
nước này, nhưng mà, lúc này đây, ta thật sự không thể trách móc hắn điều gì.
Hít sâu một hơi, ta nhanh chóng cầm lấy hòm thuốc thái y để lại
trên bàn: “Điện hạ, hiện tại Thanh nhi giúp người châm cứu, tuy ta không biết ‘Họa tấn như sương’, nhưng ‘Linh cữu châm’ giảm đau có công hiệu
rất cao, Thanh nhi sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Thế nhưng hắn lại ngăn bàn tay của ta, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, nhưng vẫn cố sức nói từng tiếng: “Đi gọi thái y.” Bởi vì Hoàng thượng hạ chỉ để Nam Thừa Diệu ở lại Dục Thuận điện của Tử
Kinh cung để điều dưỡng, mặc dù ta biết được đầu đuôi sự tình, cũng biết rằng hơn phân nửa là hắn không có chuyện gì, nhưng cũng không thể không hề lo lắng một chút nào, nhất là, đã gần nửa tháng mà ta vẫn chưa gặp
hắn một lần.
Căn cứ theo quy củ, nếu không có ý chỉ thì ta không thể
tự tiện vào cung, cho dù hiện tại Nam Thừa Diệu đang điều trị ở trong
cung nhưng ta cũng không thể dễ dàng đi thăm.
Ta không biết chuyện
này có phải là có liên quan đến Khánh phi nương nương hay không, dù sao
kể từ sau cái ngày từ biệt đó, trong cung cũng không hề có bất kì ý chỉ
nào cho gọi ta tiến cung, nhưng mỗi ngày đều có thái giám đưa tin bình
an đến Tam vương phủ, chỉ nói một c